Vừa lúc trong túi Cố Dục Hàn có kẹo, anh lấy ra đưa cho Phỉ Phỉ. Hà Loan Loan bên cạnh cười tủm tỉm nói:
“Bạn nhỏ thì đương nhiên được ăn kẹo sữa thỏ trắng rồi, ăn xong nhớ súc miệng nhé. Nhưng không thể ăn nhiều quá, không thì sẽ hư răng đấy. Phỉ Phỉ xinh đẹp thế này, cũng phải giữ răng thật tốt chứ.”
Thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Hà Loan Loan nhìn Phỉ Phỉ, cô đã để ý hàm răng con bé hơi ngả sang màu đen.
Cô vừa nói xong, Hạ Quân và Cố Dục Hàn cũng theo bản năng liếc nhìn hàm răng của Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy vậy, họ biết chuyện không đơn giản như thế.
Hạ Quân nhanh tay giữ lấy cằm Phỉ Phỉ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng:
“Hà Linh Linh! Cô với Trần Thúy Hoa lúc nào cũng khoe sẽ chăm sóc Phỉ Phỉ thật tốt, nhưng đến việc chạm vào con bé cũng không cho tôi làm, thế này gọi là chăm sóc à? Hai người mới kết hôn được một tháng mà răng Phỉ Phỉ đã đen thế này! Cố Viêm Lâm, anh xem thử đi!”
Cố Viêm Lâm nhìn sang, thấy răng Phỉ Phỉ thật sự đã hơi ngả đen, thở dài:
“Đen một chút cũng không sao, mọi người cứ ăn cơm đi đã.”
Hà Linh Linh chột dạ, cô thật sự cho Phỉ Phỉ ăn rất nhiều kẹo, nhưng không ngờ lại khiến con bé bị hư răng như vậy!
Đang nói chuyện thì đồ ăn đã được bưng lên, ai nấy đều đói bụng. Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan ăn xong, phụ trách trông hai đứa nhỏ ăn cơm.
Chính Chính đã chín tuổi, có thể tự ăn, còn Phỉ Phỉ mới ba tuổi, chưa thể tự ăn thành thạo.
Hà Linh Linh muốn thể hiện mình biết chăm sóc trẻ con nên nhiều lần định bước tới, nhưng Phỉ Phỉ lại vô cùng yêu thích Hà Loan Loan, không hề muốn đến chỗ cô ta.
Nhìn cảnh Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn chăm sóc Phỉ Phỉ rất hòa hợp, Hà Linh Linh suýt nữa đã bẻ gãy chiếc đũa trong tay.
Hiện tại, Hạ Quân đã không còn ưa cô ta nữa, đứa nhỏ cũng ghét cô ta, vậy tương lai cô ta sẽ sống thế nào?
Huống chi, Hà Loan Loan còn nắm giữ bí mật của cô ta trong tay!
Hà Linh Linh lo lắng, Trần Thúy Hoa cũng biết vậy, bà ta thấp giọng nói:
“Ăn cơm đi, chuyện khác để đến khu nhà ở rồi nói. Hai người chúng ta không đấu lại một mình Hà Loan Loan sao?”
Bà ta vừa nói thì Hà Loan Loan đã cười mở miệng:
“Mợ, mợ và chị họ đang nói gì vậy? Lại đang tính kế hãm hại tôi sao?”
Trần Thúy Hoa lập tức nghẹn lời:
“Cô...”
Những chuyện đó xem như là xấu trong nhà rồi! Hà Loan Loan thật sự không biết xấu hổ sao dám nói ra trước mặt người nhà họ Cố?
Nếu Hà Loan Loan dám nói, bà ta sẽ không ngần ngại hắt nước bẩn vào người mẹ đã mất của Hà Loan Loan!
Hà Loan Loan nhìn sắc mặt thay đổi của Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh, nhưng vẫn không nói ra sự thật.
Nói ra bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Mèo ăn chuột cũng đâu thể nuốt trọn một lần, phải từ từ trêu đùa nó, làm nó sợ đến mức vỡ gan mới thú vị.
Huống chi hiện giờ cô còn chưa hiểu rõ tính cách và suy nghĩ của mẹ chồng Hạ Quân, càng không biết Cố Viêm Lâm nghĩ gì.
Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh đã kết hôn, nếu có chuyện xảy ra, mối quan hệ giữa hai người họ và cả nhà họ Cố sẽ bị ảnh hưởng.
Vì vậy, Hà Loan Loan chỉ cười nói:
“Mợ, con chỉ đùa chút thôi, sao sắc mặt mợ lại nghiêm trọng vậy?”
Trần Thuý Hoa nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, sờ sờ gương mặt không được tự nhiên của mình rồi nói:
“ Tôi... tôi chỉ là cơm hơi nóng thôi.”
Một đám người ăn cơm, Cố Viêm Lâm chuẩn bị đi làm việc, Cố Dục Hàn quyết định mượn một chiếc xe trong thành phố để đưa mọi người về khu nhà ở.