Hà Loan Loan vốn chỉ muốn khống chế dịch cảm cúm đang có dấu hiệu lan rộng trong doanh trại, đâu ngờ lại khiến Trạm y tế phải chính thức tìm đến cô nhờ hỗ trợ.
Cô cười nhẹ, nhã nhặn từ chối:
“Bác sĩ Chu, tôi thật sự chỉ có thể hỗ trợ khi rảnh. Nếu nói đến chuyện làm việc cố định thì chắc không được … Tôi chưa đủ năng lực, còn phải học hỏi rất nhiều.”
Bác sĩ Chu vội xua tay, ánh mắt đầy chân thành:
“Cô Hà, biểu hiện hôm qua của cô đã quá thuyết phục rồi! Ít nhất, với các ca cảm sốt thông thường, cô xử lý đâu ra đấy. Mà tôi cũng chỉ là vừa làm vừa học thôi. Nói thật, tôi tới tìm cô là vì cuộc diễn tập thực chiến hôm nay chính thức bắt đầu, trong ba ngày tới... không ít người sẽ bị thương.”
“Mấy cậu lính ấy, luyện tập cứ như không cần mạng sống! Nếu có thể, cô tới hỗ trợ thì thật sự quý lắm!”
Chiến sĩ bị thương?
Hà Loan Loan thoáng khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Cố Dục Hàn.
“Bác sĩ Chu... phó đoàn trưởng Cố, anh ấy từng bị thương nặng sao?”
Tối hôm qua, lúc mọi thứ mơ hồ đan xen, cô lờ mờ chạm vào lưng anh – một vết sẹo dài, lạnh lẽo nhưng ám ảnh, như một dấu ấn chiến trường khắc sâu vào thân thể.
Bác sĩ Chu khẽ thở dài, vẻ mặt có chút xót xa:
“Cậu ấy có thể ngồi vào vị trí như bây giờ, là đổi bằng m.á.u và xương. Cô là vợ cậu ấy, chắc hẳn cũng từng nhìn thấy những vết sẹo đó. Cố Dục Hàn là người rất cứng rắn. Dù vết thương có nghiêm trọng tới đâu, cũng luôn nhường cơ hội điều trị cho đồng đội trước.”
“Có lần... thủy tinh găm vào bả vai cậu ấy, nhưng lại lặng lẽ chịu đựng suốt mấy ngày, chờ trạm y tế vơi bớt bệnh nhân rồi mới tới. Khi tôi lấy mảnh thủy tinh ra, thịt đã mưng mủ ăn vào tận xương...”
Hà Loan Loan nghẹn họng.
Không cần nghĩ ngợi thêm gì nữa – cô gần như buột miệng:
“ Tôi đồng ý tới hỗ trợ!”
Dù chỉ là một chút năng lực, cô cũng không muốn Cố Dục Hàn vì nhường nhịn người khác mà lại tự mình chịu khổ.
Khi bác sĩ Chu vui vẻ rời đi, Hà Loan Loan mới sững người – như vừa thức tỉnh khỏi những ngày bình yên, ấm áp từ sau khi kết hôn.
Giờ đây, cô đã thật sự quan tâm tới Cố Dục Hàn, quan tâm bằng bản năng, bằng trái tim không còn e dè.
Từ đầu, cô đã thích anh – là nhất kiến chung tình.
Nhưng sau khi kết hôn, từng ngày sống chung, từng cái nhìn, từng nụ cười lạnh lùng rồi dần ấm lại... tất cả khiến trái tim cô ngày càng lún sâu.
Đặc biệt là đêm qua…
Nước sữa hòa quyện, từng nụ hôn của anh rơi xuống như lửa cháy – đến cuối cùng, anh khẽ gọi cô bằng giọng khàn khàn:
“Vợ yêu…”
Hà Loan Loan đỏ mặt, vội thu dọn sách Đông y, trong lòng tràn đầy quyết tâm:
“Chỉ cần còn có tôi, Cố Dục Hàn tuyệt đối không được chịu khổ thêm một lần nào nữa!”
Anh đứng nơi tuyến đầu bảo vệ đất nước –
Thì cô, sẽ là hậu phương vững chắc nhất của anh!
Vừa thu dọn xong, cô lập tức chạy tới Trạm y tế. Khi ngang qua trạm thông tin, một binh sĩ vội gọi:
“Đồng chí Hà! Có cuộc điện thoại cho cô!”
Cô ngạc nhiên, bước nhanh đến nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc – hơi thở có phần kích động:
“Loan Loan? Là con đúng không? Là cậu đây – Hà Thủ Phúc! Chuyện của mẹ con… cậu vừa lên tỉnh một chuyến, đã nghe ngóng được chút đầu mối rồi!”
Hà Loan Loan nắm chặt ống nghe, giọng chợt trầm xuống:
“Cậu… thật sự điều tra được rồi sao?”
Vốn dĩ, cô đã lên kế hoạch:
Sau khi ổn thỏa chuyện ở đơn vị, nếu Cố Dục Hàn gặp biến cố, cô sẽ tự mình tới tỉnh Hà Đông một chuyến – để điều tra chân tướng năm xưa, cái c.h.ế.t oan ức của mẹ cô – Hà Tú Uyển.
Hà Thủ Phúc ở đầu dây bên kia nặng nề kể lại:
“Năm đó... sau khi Tú Uyển uống canh ba ba, chưa bao lâu đã thấy khó chịu trong bụng. Cậu và Trần Thúy Hoa đang ở một nơi xa lạ, bà ta lúc ấy cũng đang có bầu, viện cớ ‘bụng lớn không tiện giúp gì’... nên bảo cậu trông chừng Tú Uyển, còn bà ta đi tìm bác sĩ.”
“Sau đó cậu nhờ hàng xóm chở Tú Uyển đến bệnh viện. Trời lúc đó đã tối, bệnh viện chỉ còn y tá trực ban, không có bác sĩ. Chờ mãi, phải hai ba tiếng sau mới có bác sĩ tới…”
Giọng ông run lên, dằn từng chữ:
“ Nhưng khi ấy Tú Uyển đã xuất huyết rất nhiều. Bác sĩ cố gắng cấp cứu, nhưng cuối cùng… vẫn thất bại.”
Hà Loan Loan lặng người.
Tay cô siết chặt ống nghe, đầu óc quay cuồng.
Hai đến ba tiếng – thời gian đó đủ để cứu một người. Nhưng không ai thật sự cứu.
Và Trần Thúy Hoa, người cô từng gọi là “dì” suốt mười mấy năm, lại chính là kẻ bỏ mặc mẹ cô trong lúc nguy cấp nhất, thậm chí... có lẽ còn chủ ý chậm trễ cứu viện.
Một tia lạnh lẽo xuyên qua đáy lòng.
Cái c.h.ế.t của mẹ cô… tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
“Cậu,” – giọng cô trầm tĩnh, bình thản đến lạnh buốt –
“Giúp cháu giữ kín chuyện này. Sau đợt diễn tập, cháu sẽ đích thân tới Hà Đông.”