Bạch Trân Châu muốn nói lại thôi.
“Anh cả, anh đừng xúc động. Anh đã nói bao nhiêu lần cơ hội thăng chức đều bị tính nóng nảy của anh làm hỏng rồi. Lần trước em còn gặp được vị binh vương Phan Tam Ca mà anh nói, người lợi hại như vậy mà cũng không ở lại quân đội được đó sao?”
Có thể thấy ở trong quân đội, chỉ có dũng cảm thôi là chưa đủ, phải có mưu lược.
Có dũng thì dễ xúc động, một khi xúc động thì tiền đồ cũng mất hết.
Không có mưu lược cũng không sao, có thể đi theo người thông minh. Bạch Trân Châu rất tin tưởng Hạ Hiểu Lan, vì cô ấy luôn dẫn dắt cô đi theo hướng tốt. Cô hy vọng anh trai mình cũng tin tưởng doanh trưởng Chu, đừng lãng phí sự giúp đỡ của anh ấy.
“Ý của em là gì?”
Nếu Trân Châu nói một tiếng không quan tâm, Bạch Chí Dũng sẽ vô cùng thất vọng.
May mắn là Bạch Trân Châu không làm anh thất vọng. Cô chỉ vào đám sư huynh đệ bên ngoài: “Võ quán không còn nữa, chúng ta chỉ là một đám cát rời rạc. Rất nhiều sư huynh đệ sống không được tốt lắm, em có thể giúp vài người giới thiệu công việc, nhưng không thể lo cho tất cả mọi người. Em là con gái nhà họ Bạch, công phu cũng không bằng anh cả, làm sao các sư huynh có thể phục em được? Lúc võ quán còn mở, lũ lưu manh như Kha Nhất Hùng căn bản không dám động đến chúng ta. Em muốn tập hợp lại mọi người trong võ quán, tìm cho mọi người một chút việc làm, cải thiện hoàn cảnh sống của mọi người, cũng không để người khác tùy tiện giẫm lên mặt mũi chúng ta nữa. Anh cả, anh có muốn giúp em không!”
Bạch Trân Châu không coi mình là phụ nữ, nhưng người ngoài lại nhìn cô như vậy.
Cô cần Bạch Chí Dũng đứng ra, giúp cô thu phục những sư huynh đệ đó.
Có ví dụ của Lý Đống Lương và Cát Kiếm đi trước, các sư huynh đệ cũng nên thấy rõ tình hình, cô vẫn có năng lực sắp xếp ổn thỏa cho họ.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Gió đông chính là sự kiêu ngạo của Kha Nhất Hùng tại tiệc cưới, và cũng là sự tán thành của Bạch Chí Dũng!
Anh trai cô sau này sẽ phát triển trong quân đội, sao có thể cùng Kha Nhất Hùng đánh đánh g.i.ế.c giết được. Chuyện này cứ giao cho cô làm. Đôi mắt Bạch Trân Châu rất sáng, Bạch Chí Dũng đập bàn một cái:
“Nói đi, em muốn làm thế nào?”
Bạch Trân Châu sớm đã có kế hoạch, “Em và Hiểu Lan đã hợp tác lâu rồi, vẫn luôn học hỏi từ cô ấy. Cô ấy thường nói thời đại đánh đánh g.i.ế.c giết đã qua rồi, làm gì cũng phải dựa vào đầu óc… Em dẫn người đi đánh một trận với đám người Kha Nhất Hùng cũng không có tác dụng gì lớn. Kha Nhất Hùng không muốn làm trùm lưu manh nữa, hắn muốn phát tài ở Bằng Thành. Những việc kinh doanh hắn đang làm, các sư huynh đệ của võ quán họ Bạch chúng ta có việc nào không làm được?”
Chưa nói đến việc thầu công trình, vận chuyển xà bần, khai thác cát, những việc kinh doanh đó chẳng phải đều dựa vào đàn em của Kha Nhất Hùng để tạo dựng địa bàn sao?
Đàn em của Kha Nhất Hùng đông và mạnh, nhưng người của võ quán họ Bạch quý ở tinh chứ không phải ở đa. Dù là sư huynh đệ học kém nhất, một người cũng có thể đánh vài tên.
Giống như Lý Đống Lương và Cát Kiếm, những người có võ nghệ cao cường, chỉ cần không dùng s.ú.n.g ống, đàn ông trưởng thành bình thường đều không phải là đối thủ của họ.
Bây giờ cũng không có nhiều người học công phu thật sự. Nếu Bạch Trân Châu dẫn theo một đám sư huynh đệ biết đánh nhau đến Bằng Thành, cô tự tin có thể tranh giành địa bàn với Kha Nhất Hùng — Kha Nhất Hùng đã quá khinh người, Bạch Trân Châu đã nhịn hắn quá lâu rồi!
Không chỉ giành địa bàn, mà còn tạo ra con đường sống cho các sư huynh đệ.
Khi người khác đi học và học kỹ thuật, những người này lại đang luyện võ. Người ta có thể vào nhà máy, vào đơn vị, còn những sư huynh đệ này bây giờ không phải đang làm những công việc vặt sao?
Nếu cải cách mở cửa chưa đến, mọi người đều không có tiền. Nhưng đây không phải là cải cách mở cửa đã đến rồi sao, những người có đầu óc linh hoạt, gan dạ đã bắt đầu làm giàu. Tương lai người của võ quán họ Bạch lại càng ngày càng kém đi, không chịu nổi sự chênh lệch đó, Bạch Trân Châu sợ có người sẽ đi vào con đường tà đạo.
Cô dẫn người đi tranh giành việc làm ăn với Kha Nhất Hùng cũng không phải là chiêu bài quang minh chính đại, nhưng ít nhất cũng có thể trông nom các sư huynh đệ một chút.
Bạch Chí Dũng không ngờ em gái mình lại có chí hướng như vậy. Bạch Trân Châu vừa giảng giải, anh nghe cũng rất chăm chú.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ mắng Bạch Trân Châu là ý nghĩ viển vông, còn lo lắng cô không lấy được chồng. Bạch Chí Dũng hoàn toàn không có lo lắng này. Em gái anh vừa biết kiếm tiền vừa biết đánh nhau, tại sao lại không lấy được chồng? Đợi đến khi muốn kết hôn, giống như anh đi xem mắt, tự nhiên sẽ có người giúp giới thiệu.
Thật sự không được, có thể xem xem nhà sư huynh nào lớn tuổi có con trai xấp xỉ tuổi không, bắt một đứa về cưới em gái mình cũng được!
Bạch Chí Dũng vỗ vai em gái:
“Được, anh giúp em!”
Anh cùng Bạch Trân Châu đi đến trước mặt những sư huynh đệ chưa rời đi. Những người này đều rất thân thiết với nhà họ Bạch. Lý Đống Lương và Cát Kiếm đã có nơi chốn riêng thì không nói, những người còn lại đa phần đều sống không được tốt lắm.
Bạch Chí Dũng chắp tay:
“Hôm nay cảm ơn các vị sư huynh đệ đã đến chung vui. Sự khiêu khích của Kha Nhất Hùng, tôi biết mọi người đều rất căm phẫn. Bây giờ Trân Châu có một ý tưởng, các vị sư huynh sư đệ có muốn nghe thử không?”
Bạch Chí Dũng dăm ba câu thuật lại lời của Bạch Trân Châu, mọi người đều sững sờ.
Tập hợp lại người của võ quán họ Bạch, cùng đến Bằng Thành làm ăn, xử lý Kha Nhất Hùng!
Chuyện này nếu là do Bạch Chí Dũng đề xuất thì thật là kinh thiên động địa, không ngờ lại là do Bạch Trân Châu đề xuất.
Bạch Trân Châu lặng lẽ đứng đó, so với anh trai mình, vóc dáng không được cường tráng, nhưng thường ăn mặc như nam giới, giơ tay nhấc chân đều không hề e dè. Cũng chỉ có lúc nói chuyện, giọng nói còn có vài phần nữ tính, nếu cô không mở miệng, ai mà coi cô là phụ nữ?
Có sư huynh không nhịn được hỏi: “Trân Châu sư muội, nghe nói em làm ăn ở Bằng Thành không tệ, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Bạch Trân Châu gật đầu, “Chẳng lẽ muốn em một mình hưởng phúc, nhìn các sư huynh đệ sống khổ sở sao? Em đã nghĩ kỹ rồi, có tiền chúng ta cùng nhau kiếm, không nói tương lai có phải ai cũng phát tài lớn, nhưng trở thành một hộ vạn nguyên vẫn không khó!”
Lý Đống Lương và Cát Kiếm đã sớm trở thành hộ vạn nguyên.
Bạch Trân Châu sẵn lòng xem nhẹ lợi nhuận một chút, cũng muốn tập hợp người của võ quán họ Bạch lại với nhau!
Tình hình hiện tại của Lý Đống Lương và Cát Kiếm, các sư huynh đệ cũng đã nghe nói nhiều. Lúc này cuối cùng cũng có người không nhịn được mà phụ họa:
“Nếu Chí Dũng đã lên tiếng, sư muội sẽ đại diện cho danh tiếng của nhà họ Bạch. Sư muội nói làm gì, tôi đều nghe theo!”
Có người đi đầu phá vỡ sự im lặng, những người khác cũng không chần chừ lâu.
Tan đàn xẻ nghé thì luôn bị người khác bắt nạt, phong độ trước kia cũng không còn. Đi theo tiểu sư muội thử xem, biết đâu lại là một con đường mới.
Bạch Trân Châu lộ ra nụ cười hài lòng.
Cô cũng không ngờ, mình lại có cơ hội nhặt lại danh tiếng của võ quán họ Bạch.
Hiểu Lan nói không sai, người ta phải có bản lĩnh mới có thể chăm sóc người bên cạnh. Hành động nhường lại sạp trái cây cho sư đệ trước đây tuy có nghĩa khí, nhưng không đủ thông minh!
Kha Nhất Hùng tuyệt đối không thể ngờ được, hắn muốn giẫm lên mặt nhà họ Bạch để tạo sự chú ý, lại cho Bạch Trân Châu cơ hội khôi phục lại nhà họ Bạch.
Coi thường phụ nữ ư?
Phụ nữ cũng có thể kế thừa gia nghiệp.
Phụ nữ còn có thể thay đổi và phát huy gia nghiệp của tổ tiên nữa là. Kha Nhất Hùng cũng là tự tìm đường chết, tự mình tạo ra một đối thủ cạnh tranh. Bạch Trân Châu dùng mục tiêu sống một cuộc sống tốt đẹp hơn để tập hợp người giúp đỡ, trong đó có một khẩu hiệu là ngẩng cao đầu không chịu bị người khác bắt nạt — điều này tất nhiên là phải lấy Kha Nhất Hùng làm đối tượng để tấn công.
Bước đầu tiên, tranh giành việc làm ăn với Kha Nhất Hùng. Hắn làm gì, cô sẽ dẫn người làm nấy.
Chẳng phải chỉ là đội vận chuyển sao, Kha Nhất Hùng làm được, mình cũng có thể làm được.
Mua không nổi xe vận chuyển, cô cũng không nhất định phải mua. Bỏ tiền ra thuê không được sao, mua xe cũ không được sao? Luôn có rất nhiều biện pháp thay thế, người sống sao có thể bị nước tiểu làm cho c.h.ế.t nghẹn được chứ!