Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá

Chương 1091: Em không đồng ý chia tay

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Cả nhà họ Viên đều sững sờ.

Kể cả Viên Hàn, cũng không ngờ Chu Di lại đột ngột xuất hiện.

Người nhà họ Viên đánh giá Chu Di, chị cả liếc sang chị hai, một cô gái tả tơi thế này, đâu có giống tiểu thư nhà cán bộ cấp cao trong lời kể của Viên Hàn. Nếu không phải chính Viên Hàn đã từng đến nhà họ Chu, có đánh c.h.ế.t họ cũng không tin.

Bà Viên là người phản ứng lại đầu tiên:

"Viên Hàn, đây là..."

Ban ngày ban mặt mà ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì.

Viên Hàn đỡ vai Chu Di, giúp cô đứng vững.

"Mẹ, chị cả, chị hai, đây là Chu Di mà con đã kể với mọi người. Lẽ ra bây

giờ cô ấy phải ở thủ đô, con cũng không biết tại sao cô ấy lại đột ngột đến đây. Đợi con hỏi rõ ràng rồi sẽ nói cho mọi người sau."

Chu Di tinh thần hoảng hốt, niềm vui khi gặp được Viên Hàn và nỗi sợ bị gia đình bắt về trộn lẫn vào nhau, cô gượng gạo cười với mẹ con nhà họ Viên.

Chị cả kéo mẹ mình: "Vậy hai đứa cứ nói chuyện đi, con thấy Chu Di trông cũng mệt lả rồi, con ra ngoài xem có làm được gì cho Chu Di lót dạ không."

Nơi ở của nhà họ Viên cũng không tệ, không phải kiểu nhà tập thể như Chu Di tưởng tượng, mà là một căn nhà trong khu dân cư.

Ở thành phố nhỏ này, nhà họ Viên có được một căn nhà như vậy đã ngoài dự đoán của Chu Di.

Chu Di nhớ Viên Hàn từng nói điều kiện gia đình anh rất không tốt.

Nhưng lúc này trong đầu Chu Di rối bời, cũng không hơi đâu mà suy nghĩ chuyện khác.

Bà Viên còn muốn nói gì đó, nhưng bị chị cả kéo tuột ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Chu Di và Viên Hàn.

Chu Di tả tơi tìm đến tận quê của Viên Hàn, anh ta quả thật có vài phần cảm động, không khỏi hạ giọng hỏi cô: "Sao em lại chạy đến đây? Không phải em bị gia đình nhốt lại rồi sao? Anh nhờ người nhắn tin cho em, là muốn em quên anh đi, sau này sống cho thật tốt."

Giọng Viên Hàn rất dịu dàng.

Tim Chu Di đập thình thịch, xen lẫn vị chua xót:

"Anh không giận sao, nhà em đối xử với anh như vậy! Em đã làm hỏng cả tiền đồ của anh, sau này làm sao có thể sống tốt được. Viên Hàn, em không đồng ý lời chia tay của anh, anh ở đâu, em sẽ ở đó."

Viên Hàn thở dài:

"Giận thì đương nhiên là có giận, em cũng biết những người bình thường như chúng ta, để được điều đến thủ đô làm việc khó khăn đến mức nào. Anh đã phải trả giá bao nhiêu năm vất vả, vậy mà nhà em chỉ nhẹ nhàng một câu đã đánh anh trở về quê cũ. Lúc đó anh gần như tức điên lên, anh muốn đến tìm bố mẹ em hỏi cho ra lẽ, rằng chúng ta yêu nhau thật lòng, tại sao họ lại không thể tác thành? Anh cũng muốn đưa em đi cùng, nhưng cuối cùng lại không dám. Đối mặt với gia thế nhà em, anh đã hèn nhát. Chu Di, hãy tha thứ cho sự yếu đuối của anh... Em từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình danh giá, không thể hiểu được những nỗi lo toan trong cuộc sống của người bình thường."

Chu Di vốn không biết, nhưng sau chuyến đi này, cô cũng cảm nhận được cuộc sống của mình khác biệt với người dân thường đến nhường nào.

Chuyến đi tồi tệ này là trải nghiệm mà Chu Di sống bao nhiêu năm qua chưa từng có. Không phải cô chưa từng ra ngoài, mà là cô chưa từng một mình ra ngoài. Khi còn nhỏ, cô đã có thể theo ông nội ra Bắc Đới Hà chơi, có xe hơi đưa đón, có tài xế và cảnh vệ viên, làm gì đến lượt Chu Di phải bận tâm.

Nghe Viên Hàn nói giận nhà họ Chu, Chu Di càng thêm áy náy.

"Đều tại em vô dụng, không thể thuyết phục được gia đình—"

Viên Hàn đưa tay lên che miệng cô: "Anh vẫn chưa nói xong, em nghe anh nói hết đã. Khi tức giận, suy nghĩ của con người dễ trở nên cực đoan. Anh có thể nhờ người nhắn tin cho em, lúc đó cũng đã nguôi giận rồi. Nhà em cũng không làm gì sai cả. Nếu đổi lại là anh có con gái, anh cũng sẽ không chịu gả nó cho một người đàn ông vừa mới ly hôn. Chúng ta không thẹn với lương tâm, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn của mình, nhưng người khác lại không biết. Có lẽ thời gian lâu hơn, gia đình em sẽ hiểu được con người anh. Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không cho anh thời gian để chứng minh bản thân mình."

Từng lời Viên Hàn nói, Chu Di đều tán thành.

Dù cô đã trốn khỏi nhà, nhưng nghĩ đến việc Tưởng Hồng còn đang nằm viện, Chu Di vẫn rất lo lắng.

Viên Hàn sau khi hết giận có thể thông cảm cho bố mẹ cô, tại sao bố mẹ cô lại không thể gạt bỏ thành kiến mà tìm hiểu con người của Viên Hàn?

Viên Hàn có thể nói ra những lời này, hành động đập nồi dìm thuyền, nhảy lên tàu của Chu Di đã nhận được sự hồi đáp và thỏa mãn.

Cô tựa mặt vào lồng n.g.ự.c Viên Hàn: "Dù sao em cũng đã quyết định rồi, không ai có thể chia rẽ chúng ta được, em chính là muốn ở bên cạnh anh. Viên Hàn, em sợ bố em sẽ còn dùng những biện pháp khác, ví dụ như bắt em về, hoặc là khiến anh mất việc. Nếu tình huống đó xảy ra, anh đừng từ bỏ em có được không? Chỉ cần chúng ta cắn răng kiên trì vượt qua, gia đình em rồi sẽ thấy được quyết tâm của em."

Vượt qua được là có thể ở bên nhau.

Không vượt qua được... Không, không thể nào không vượt qua được.

Nhà họ Chu lúc đó cũng phản đối Hạ Hiểu Lan, sau này chẳng phải cũng đồng ý rồi sao?

Ngoài việc điều kiện cá nhân của Hạ Hiểu Lan ưu tú, còn có liên quan đến việc cô ấy biết dỗ dành người khác.

Viên Hàn cũng không phải không ưu tú, chỉ là tài năng chưa gặp thời.

Chỉ là bắt một người đàn ông phải đi lấy lòng nhà họ Chu như Hạ Hiểu Lan thì Chu Di thấy rất ngại. Cùng một việc, phụ nữ làm thì không ai nói gì, đàn ông làm thì người ngoài sẽ nói anh ta không có cốt khí, ăn bám nhà vợ.

Viên Hàn vỗ nhẹ lên lưng Chu Di: "Không từ bỏ đâu. Em đã vì anh mà chạy từ thủ đô đến đây, anh còn có thể đuổi em đi sao? Ngoan, em cứ ở trong phòng một lát, anh đi lấy cho em một chậu nước lau mặt, rồi xem chị cả làm gì cho em ăn, em ăn một chút nhé?"

Viên Hàn vừa dứt lời, bụng Chu Di liền kêu lên òng ọc. Cô vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, lại bất giác muốn cười.

"Vậy anh mau quay lại nhé!"

Viên Hàn an ủi Chu Di xong, vừa ra khỏi phòng đã bị ba người phụ nữ nhà họ Viên kéo đi.

"Chuyện gì vậy?"

Bà Viên hỏi nhưng Viên Hàn không trả lời, chị cả cười ha hả: "Còn có thể là chuyện gì nữa, đại tiểu thư vì em út mà chạy đến đây. Viên Hàn, cô ta như vậy có làm hại nhà chúng ta không, chị thấy gia đình cô ta không dễ chọc đâu."

Đúng là không dễ chọc.

Chu Di nói không sai, nhà họ Chu bây giờ chắc chắn đang nổi trận lôi đình, không chỉ cho người đến bắt Chu Di về mà còn ra tay với công việc của hắn.

Từ khoảnh khắc Chu Di bỏ nhà ra đi, nhà họ Chu đã không thể tha cho hắn.

Nhà họ Chu thật quá bá đạo!

Viên Hàn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại có chút ngưỡng mộ và khao khát.

Xuất thân của một người thật sự quá quan trọng!

Nếu hắn sinh ra trong một gia đình như nhà họ Chu, tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên mà sống qua ngày như Chu Di.

Nghĩ lại đứa em họ của Chu Di, cô ta khoe khoang nó ghê gớm lắm... Có gì đặc biệt chứ, làm em họ mà cũng quản nhiều chuyện, chẳng phải cũng dựa vào gia đình sao.

"Chị cả, chị đừng nói vậy, Chu Di có thể chạy ngàn dặm xa xôi đến đây tìm em, tình nghĩa này em không thể phụ được. Bên nhà họ Chu chắc chắn sẽ có phiền phức, em và Chu Di không thể ở nhà chờ họ phái người đến. Em muốn đưa Chu Di ra ngoài trốn một thời gian để tránh sóng gió đã, nhà họ Chu có lẽ sẽ làm khó mọi người, mọi người phải chuẩn bị tâm lý."

Bà Viên sững sờ: "Con điên rồi à, lần này người ta đã điều con từ thủ đô về đây, nếu còn gây chuyện nữa, công việc của con khó mà giữ được. Có đáng để mạo hiểm như vậy không?"

Chị cả mỉm cười: "Mẹ, em út thông minh lắm. Mất việc thì có là gì, nhà họ Chu bây giờ làm em út mất việc, tương lai sẽ phải đền cho một công việc tốt hơn... Con gái nhà họ đang nằm trong tay nhà mình, gia đình có cứng rắn đến mấy sớm muộn gì cũng phải cúi đầu!"

Viên Hàn cau mày:

"Chị cả, em thật lòng thích Chu Di."

Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá

Chương 1091: Em không đồng ý chia tay