Nhìn tình hình bên Lầu Canh, Lưu Phân không khỏi chau mày.
Hạ Hiểu Lan vội an ủi mẹ: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, Quý Nhã muốn mở cửa hàng ngay cạnh chúng ta thì cứ để cô ta mở, xem ai kinh doanh giỏi hơn ai. Mẹ không lẽ lại thiếu tự tin đến vậy sao? Đừng thấy Quý Nhã từng sống ở Mỹ, con thấy cô ta chỉ giỏi mấy khoản ăn chơi trác táng hơn người trong nước thôi, chứ nói đến chuyện làm ăn, e là cô ta chẳng thể nào sánh được với mẹ đâu!”
Lưu Phân được khen đến mức ngượng ngùng.
“Con bé này, biết rõ mẹ không có văn hóa mà còn trêu…”
Hạ Hiểu Lan nghiêm túc nói: “Quản lý một doanh nghiệp lớn chắc chắn cần văn hóa, nhưng văn hóa không phải là bằng cấp, mà là kinh nghiệm và kiến thức của người quản lý. Mẹ đừng tự ti thế, mẹ xem, sau khi chúng ta tách Lam Phượng Hoàng ra, giờ đã sắp mở một lúc năm chi nhánh rồi. Chúng ta đến kinh thành phát triển là bắt đầu lại từ đầu. Còn mợ thì sao, chiếm lĩnh thị trường khách hàng sẵn có ở Thương Đô mà đến giờ vẫn chỉ có một cửa hàng quần áo duy nhất. Rõ ràng là mẹ giỏi hơn mợ nhiều!”
Hạ Hiểu Lan nói không hoàn toàn là nịnh nọt.
Nếu nói về khoản ăn nói xởi lởi, Lưu Phân không bằng Lý Phượng Mai, tính cách lại hướng nội, không giỏi giao tiếp. Vì vậy khi cùng Lý Phượng Mai hùn hạp mở cửa hàng ở Thương Đô, Lý Phượng Mai có thể làm cửa hàng trưởng đón khách, còn Lưu Phân chỉ có thể lẳng lặng thu tiền.
Nhưng nhờ sự ảnh hưởng tích cực từ Hạ Hiểu Lan, bản thân Lưu Phân cũng sẵn lòng tiến bộ. Hai chị em dâu có cùng xuất phát điểm, nhưng giờ đây Lưu Phân đã bỏ xa Lý Phượng Mai.
Chỉ là quản lý mấy cửa hàng thôi, chứ đâu phải điều hành cả một tập đoàn lớn, chẳng phải bà đang làm rất tốt đó sao?
Ngược lại, định vị phòng làm việc của Quý Nhã có chút kỳ quặc. Đối phương có thể bỏ ra nhiều tiền để cuỗm mất Uông Minh Minh, vậy những thủ đoạn lật ngược tình thế khác, có lẽ cũng chỉ dựa vào việc vung tiền không tiếc tay?
Dù sao đi nữa, nếu Quý Nhã không chịu hạ tiêu chuẩn của dòng sản phẩm cao cấp xuống để phù hợp với mức chi tiêu trong nước, thì việc kinh doanh của cô ta đừng hòng phát triển lớn mạnh!
Liệu Quý Nhã có chịu bình dân hóa hay không, Hạ Hiểu Lan tỏ ra rất nghi ngờ.
Lưu Phân được con gái cổ vũ, làm mẹ thì phải bảo vệ con mình, nếu bà sợ Quý Nhã, chẳng lẽ lại để Hiểu Lan một mình đối đầu với cô ta sao? Không, đây không chỉ là chuyện của riêng Hiểu Lan, mà là thử thách chung mà hai mẹ con phải cùng nhau đối mặt.
“Mẹ không sợ cô ta, ngày mai mẹ sẽ chốt địa chỉ cửa hàng mới, rồi bảo cậu con nhanh chóng gọi người đến trang hoàng.”
Lưu Phân cũng không tin, chẳng lẽ Lam Phượng Hoàng mở một cửa hàng, Quý Nhã lại mở ngay một cái bên cạnh? Mà dù cô ta có bám riết theo thì đã sao, không có Quý Nhã thì cũng có người khác. Kinh doanh là việc của mỗi người, ai muốn kiếm tiền thì tự dựa vào bản lĩnh của mình!
Mẫn Tiểu Cúc canh giờ đưa Hạ Hiểu Lan về trường, vừa hay cô gặp Ninh Tuyết ở ngay cổng.
Ninh Tuyết cũng vừa từ nhà đến.
Lần trước Hạ Hiểu Lan không rủ Ninh Tuyết đi xem Kim Sa Trì, nhưng dường như cô ấy không hề giận, vẻ mặt rất tự nhiên bắt chuyện với Hạ Hiểu Lan:
“Chuyện của đại học Cornell, tớ vẫn chưa chúc mừng cậu. Đó là một ngôi trường rất tốt, một trường đại học mà tớ luôn ao ước. Hạ Hiểu Lan, cậu hãy cố gắng ở lại Cornell, từ sinh viên trao đổi trở thành du học sinh, tốt nghiệp từ Cornell sẽ giúp cậu lột xác hoàn toàn đấy!”
Hạ Hiểu Lan có thể nghe ra trong giọng Ninh Tuyết không hề có ác ý, lời chúc mừng là thật, và sự kỳ vọng cũng là thật.
Chỉ là Hạ Hiểu Lan rất khó xử.
Làm sinh viên trao đổi một năm thì cô còn chấp nhận được.
Chứ muốn học hết chương trình cử nhân ở Cornell… cô không có nhiều thời gian như vậy, đồng nghĩa với việc phải bỏ bê chuyện làm ăn trong nước nhiều năm. Hiện tại, thứ cô thích nhất vẫn là kiếm tiền, kiến trúc chỉ xếp thứ hai.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tình hình của tớ cậu cũng biết rồi, trên già dưới trẻ, ra nước ngoài một lần là mấy năm trời, tớ e là không có thời gian.”
Ninh Tuyết nghe vậy thì cạn lời.
Đang tuổi thanh xuân phơi phới, chưa chồng chưa con mà lấy đâu ra trên già dưới trẻ.
Chẳng qua là Hạ Hiểu Lan không nỡ bỏ việc kinh doanh, cũng không nỡ bỏ đối tượng của cô là Chu Thành mà thôi.
Nếu là Ninh Tuyết có cơ hội này, đừng nói chỉ là bạn trai, kể cả đã là chồng thì cũng phải ủng hộ cô theo đuổi lý tưởng. Một người đàn ông không thấu hiểu, không ủng hộ thì không được xem là tri kỷ, Ninh Tuyết sẽ không bao giờ chọn người đàn ông như vậy làm chồng!
Ánh mắt tiếc nuối của cô ấy khiến Hạ Hiểu Lan sởn gai ốc.
“À… tớ về ký túc xá trước đây, tối nay trăng đẹp quá, cậu cứ từ từ dạo chơi nhé Ninh Tuyết.”
Hạ Hiểu Lan chạy nhanh như thỏ, Ninh Tuyết bất giác ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm đen kịt chỉ có ánh đèn đường, làm gì có chút ánh trăng nào.
Quý Giang Nguyên từ từ bước ra từ sau cột cây, Ninh Tuyết nhíu mày:
“Quý Giang Nguyên, tại sao cậu lúc nào cũng thích nghe lén người khác nói chuyện vậy?”
“Tớ cũng đâu muốn nghe lén. Chẳng qua là bây giờ gặp Hạ Hiểu Lan hơi khó xử, nên thấy cậu ấy là tớ muốn tránh đi, ai ngờ hai người lại đứng lại nói chuyện. Ninh Tuyết này, cách nói chuyện của cậu không dễ nghe chút nào đâu, tại sao lúc nào cũng muốn vạch sẵn đường đi cho người khác thế? Cậu có ý tốt, không muốn thấy Hạ Hiểu Lan lãng phí tài năng, nhưng làm sao cậu biết được cô ấy cứ đi theo con đường của mình thì sẽ không thành công?”
Đây chính là lý do Quý Giang Nguyên luôn né tránh Ninh Tuyết.
Hồi cấp ba, Ninh Tuyết sang Mỹ nghỉ hè, Quý Giang Nguyên theo ý gia đình đã tiếp đãi cô.
Ninh Tuyết có chỉ số IQ rất cao, học gì cũng thông, nhưng EQ lại quá thấp. Có lẽ cô cho rằng Quý Giang Nguyên là người có tài mà lại ham chơi, suốt ngày cưỡi ngựa, nên luôn muốn anh phải củng cố kiến thức văn hóa cho vững chắc… Cứ vài lần như thế, Quá Giang Nguyên nhìn thấy Ninh Tuyết là đau đầu. Anh không cần một người bạn lúc nào cũng nói những lời sâu sắc để quy hoạch cuộc đời cho mình!
Thế nên, khi Chân Văn Tú và Quý Nhã qua lại thân thiết, dì Chân nhìn anh với ánh mắt như nhìn con rể, Quý Giang Nguyên sợ nhà họ Ninh thật sự muốn gán ghép anh và Ninh Tuyết, nên dù biết lời thật khó nghe, anh vẫn cố tình nói những điều này trước mặt cô.
Ninh Tuyết liếc anh một cái, dường như đã nhìn thấu hành động trẻ con của anh, cô bỏ qua chủ đề của Quý Giang Nguyên:
“Quý Giang Nguyên, tớ sắp ra nước ngoài, còn cậu tính sao, cậu thấy mình phát triển ở trong nước sẽ tốt hơn à?”
Ninh Tuyết vốn đã có ý định ra nước ngoài, lần này có lẽ bị chuyện Hạ Hiểu Lan đến Cornell làm sinh viên trao đổi kích thích. Quý Giang Nguyên cứ ngỡ Ninh Tuyết sẽ học xong đại học rồi mới đi, không ngờ cô lại quyết định đi sớm hơn!
Quý Giang Nguyên lắc đầu, “Tạm thời tớ chưa quyết định, ở lại Hoa Quốc cũng khá tốt.”
Ninh Tuyết thầm thở dài, Quý Giang Nguyên tuổi còn trẻ mà đã mất đi sự nhạy bén cầu tiến. Không ra nước ngoài là vì không nỡ bỏ công việc làm thêm hiện tại, muốn kiếm tiền để trả “chi phí nuôi dưỡng” sao?
Hoàn cảnh gia đình của Quý Giang Nguyên rất phức tạp.
Trong lễ cưới, Thị trưởng Thang còn nói, tất cả người nhà họ Quý không được xuất hiện trước mặt ông.
Quý Giang Nguyên không thể vẹn cả đôi đường, giữa cha và mẹ, anh buộc phải chọn một bên!
Ninh Tuyết nhớ lại những lời mẹ cô, Chân Văn Tú, nói ở nhà gần đây: “Dì Quý muốn tổ chức show thời trang ở kinh thành, còn đi khắp nơi tìm mặt bằng để trang hoàng, cô ấy nhắm vào Hạ Hiểu Lan đúng không? Nên cậu gặp Hạ Hiểu Lan mới thấy khó xử.”
Những lời Quý Giang Nguyên vừa nói vẫn tác động đến Ninh Tuyết. Ông nội cô cũng thường nói cô không hiểu sự đời. Quý Nhã không chịu buông tha cho Hạ Hiểu Lan, nên Hạ Hiểu Lan mới không thể yên tâm ra nước ngoài du học?
Quý Giang Nguyên cười lạnh, “Mẹ tớ trước giờ vẫn luôn sống kiểu chơi đùa nhân gian, bà ấy có tài, có gu thẩm mỹ, nhưng giỏi lắm cũng chỉ làm nhà thiết kế thôi. Nếu bà ấy mà so bì chuyện kinh doanh với Hạ Hiểu Lan, tớ thật sự không coi trọng bà ấy chút nào!”
Tổ chức show thời trang ở kinh thành ư?
Có lẽ chỉ có chú George mới tin lời mẹ anh, cho rằng cách này sẽ hiệu quả.