Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá

Chương 1173: Tị hiềm (3 càng)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thiệu Quang Vinh vội vã chạy đến, năm 1985 kinh thành không kẹt xe, cậu ta chưa đầy nửa tiếng đã đến nhà họ Chu.

“Tiểu Thiệu đến rồi!”

“Dì Quan, lâu rồi không gặp, sao dì vẫn xinh đẹp như vậy ạ?”

Quan Tuệ Nga không muốn nghe cậu ta dẻo miệng nịnh nọt: “Đi nhanh đi, Chu Thành nói các con ra ngoài có việc, giải quyết sớm rồi về, tối lái xe chú ý an toàn!”

Con trai lớn lên coi như nuôi không cho nhà họ Hạ.

Trưa đã đến kinh thành, tối mịt mới thấy mặt ở nhà, mà còn là do Hạ Hiểu Lan ép về.

Nếu Hạ Hiểu Lan không đuổi, Quan Tuệ Nga cảm thấy Chu Thành sẽ ăn vạ ngủ lại nhà cô.

Đây còn là con trai mình nữa không? Rõ ràng là nuôi hộ cho Lưu Phân.

Quan Tuệ Nga nghẹn lòng, giục Chu Thành mau ra ngoài làm việc, về sớm còn có thể gặp mặt ba nó, chứ sáng mai chắc chắn Chu Thành lại chạy đi bám dính bạn gái.

Chu Thành lấy một ít đồ bổ từ trong nhà, dù sao nhà anh trước giờ không thiếu những thứ này. Chu Quốc Bân và Quan Tuệ Nga sức khỏe đều tốt, cũng không thích ăn mấy thứ đó.

Ra khỏi nhà họ Chu, Thiệu Quang Vinh đã đoán được phần nào: “Chúng ta đi thăm ai đây?”

Chu Thành gật đầu: “Đến nhà máy thuốc lá, tôi đi thăm dì Thạch.”

Chuyện nhà họ Thạch, Khang Vĩ biết rõ, Thiệu Quang Vinh cùng lắm chỉ biết một nửa. Cậu ta cũng không hỏi tại sao Chu Thành lại cần mình đi cùng, cứ thành thật làm tài xế.

Tại sao Chu Thành lại gọi Thiệu Quang Vinh đi cùng?

Tuy là đi thăm dì Thạch, nhưng chắc chắn sẽ gặp Ngụy Quyên Hồng.

Đêm hôm khuya khoắt, tốt nhất đừng để người khác hiểu lầm. Có thêm Thiệu Quang Vinh, hy vọng Ngụy Quyên Hồng cũng biết chừng mực, không nói những lời kỳ quặc — Chu Thành cũng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Trước đây chính vì không xử lý tốt chuyện này mà Hiểu Lan đã giận anh một thời gian dài.

Bây giờ không dám giận dỗi nữa, hai tháng nữa Hiểu Lan ra nước ngoài, nếu hai người có mâu thuẫn, chẳng lẽ Chu Thành lại đuổi theo ra nước ngoài để dỗ dành?

Vì để vợ yên tâm, anh quyết tâm bóp c.h.ế.t mầm mống hiểu lầm từ trong trứng nước!

Người tính không bằng trời tính. Chu Thành muốn Thiệu Quang Vinh làm nhân chứng, thì Thiệu Quang Vinh lại suýt tông phải người giữa đường. Đang lái xe ngon lành, một người đột ngột lao ra từ ven đường chặn xe, Thiệu Quang Vinh phanh gấp, bóng người đó đã ngã xuống đất.

Gầm xe 212 vốn đã không thấp, đầu xe lại to che khuất tầm nhìn, người đó ngã xuống là không thấy đâu nữa, Thiệu Quang Vinh còn tưởng đã cán phải người ta.

Chu Thành đã nhanh chóng nhảy xuống, còn m.ô.n.g Thiệu Quang Vinh như dính chặt vào ghế, hoàn toàn là do sợ hãi!

“...Sao lại là cô?”

Giọng Chu Thành có vẻ nghi hoặc, Thiệu Quang Vinh gắng gượng lấy lại chút tinh thần: “Anh, người còn sống không?”

“Sống, nói nhảm nhiều thế, mau xuống xe!”

Sống là tốt rồi, chân Thiệu Quang Vinh mềm nhũn.

Tuy là do đối phương đột ngột lao ra tự đ.â.m vào xe, nhưng nếu thật sự tông c.h.ế.t người, Thiệu Quang Vinh chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

Cậu ta xuống xe nhìn, bóng người nằm trên đất có vài phần quen thuộc.

Chu Thành hơi dịch ra, ánh đèn đường chiếu lên mặt người đó, Thiệu Quang Vinh ngạc nhiên: “Tiểu Vưu?!”

Tiểu Vưu chỉ muốn nhắm mắt giả chết.

Cô chỉ là thấy chiếc xe quen thuộc bên đường, biển số xe cô nhớ rất rõ. Lần trước Khang Vĩ nói sẽ không lái xe, mà Hạ Hiểu Lan lại có xe riêng, nên Tiểu Vưu đoán có thể là Thiệu Quang Vinh đang lái.

Đợi cô nhìn rõ biển số xe thì xe của Thiệu Quang Vinh đã sắp chạy qua, Tiểu Vưu sốt ruột liền tự mình lao ra chặn, lại bị xe làm cho ngã.

Cô không nhận nhầm xe, nhưng người xuống xe đầu tiên lại là Chu Thành!

Lần trước Tiểu Vưu chỉ biết Chu Thành là “đại ca” trong nhóm của Thiệu Quang Vinh, không ngờ lại mất mặt trước anh như vậy.

“Xin lỗi, em chỉ muốn chào anh một tiếng...”

Thiệu Quang Vinh suýt nữa thì lên cơn đau tim!

Chào hỏi cái quái gì, dùng mạng để chào hỏi à?

“Cô có bị thương không, đau ở đâu?”

Chu Thành cũng không biết giữa hai người có chuyện gì, lần trước gặp Tiểu Vưu là do Thiệu Quang Vinh dẫn theo làm bạn gái tạm thời. Tiểu Vưu rất lỗ mãng, nhưng lúc này không thể mắng người ta trước, phải xác định xem có bị thương không đã.

Trên mặt đất không có vết máu, Chu Thành nghi ngờ Tiểu Vưu tự ngã, chứ xe không trực tiếp tông vào cô.

Thiệu Quang Vinh vừa tức vừa lo: “Cô còn cử động được không?”

Tiểu Vưu quả thật là tự ngã, lúc bò dậy cũng không nói đau ở đâu. Mặt đất không bằng phẳng, đầu gối và bên hông quần cô bị mài rách, đi lại có chút khập khiễng.

“Không sao, xin lỗi, em thật sự không sao, là em sai, các anh có việc thì đi trước đi, em tự về được.”

Mất mặt quá độ, Tiểu Vưu đứng đó lúng túng.

Thiệu Quang Vinh hừ lạnh một tiếng: “Cô tự nhảy về à? Chỗ này cách nhà cô mấy dặm, mau lên xe, đợi xong việc của anh Thành tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”

Cậu ta cũng thật xui xẻo, tìm tạm một cô bạn gái để chữa cháy, lại tìm trúng một cô nhóc 16 tuổi.

Chuyện mất mặt như vậy Thiệu Quang Vinh ngại không dám nói với Chu Thành, cậu ta trốn Tiểu Vưu còn không kịp, sau lần đi Ký Bắc về chưa từng gặp lại. Nhưng bây giờ trước mặt Chu Thành, Thiệu Quang Vinh muốn giải thích cũng không được, bỏ Tiểu Vưu lại tại chỗ thì có vẻ quá m.á.u lạnh.

Chu Thành lười quan tâm hai người này đang giở trò gì.

“Cậu đưa tôi đến nhà máy thuốc lá, rồi đưa cô ấy đến bệnh viện trước, kiểm tra cẩn thận xem có bị nội thương không. Tiểu Vưu, cô lên xe trước đi, tự đi được không?”

Lời nói của Chu Thành khiến Tiểu Vưu không dám cãi lại, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Thiệu Quang Vinh không chịu để Chu Thành đi một mình đến nhà họ Thạch, đi được nửa đường liền đưa Tiểu Vưu vào phòng cấp cứu, tự mình nộp 200 tệ cho bệnh viện, dọa Tiểu Vưu không được đi lung tung: “ Tôi xong việc sẽ quay lại, nếu cô dám trốn, chạy trời không khỏi nắng đâu, chuyện này chúng ta không để yên!”

Tiểu Vưu ngoan như một con chim cút.

Thiệu Quang Vinh nén giận, lại cười cợt nhả với Chu Thành: “Anh Thành, hai chúng ta đi nhà máy t.h.u.ố.c lá trước, lát nữa em quay lại đón cô ấy.”

Bị trì hoãn như vậy, Chu Thành đến nhà máy t.h.u.ố.c lá có hơi muộn.

Hai đứa con của Thạch Khải đã đi ngủ, Ngụy Quyên Hồng đang cố gắng xử lý đống tài liệu mang từ văn phòng về. Công việc mà người khác có thể làm xong ở cơ quan, cô thức đêm làm thêm cũng không xong, công việc này đối với cô quá gian nan.

Dì Thạch ngồi bên cạnh khâu lót giày cùng con dâu. Mắt bà đã phẫu thuật, không thể thức khuya quá lâu, đèn điện lại không sáng lắm, làm việc một lúc là mắt đã vừa mỏi vừa rát.

“Quyên Hồng, nếu làm không xong thì mai làm tiếp, con mỗi ngày cũng bận quá. Mẹ nói này, thà làm ở phân xưởng còn hơn, làm nhiều hưởng nhiều, cùng lắm là ít đi vài đồng tiền thưởng.”

Việc nhà đều do dì Thạch lo, còn phụ trách chăm sóc hai đứa trẻ. Những việc này dì Thạch không có ý kiến gì, bà chỉ thấy Ngụy Quyên Hồng làm công việc này thật vất vả. Người nhà quê không thiếu sức lực, không sợ khổ, nhưng thiếu kiến thức văn hóa, không hiểu chính là không hiểu. Ngụy Quyên Hồng thiếu hụt quá nhiều kiến thức, lại không biết phải bổ sung từ đâu, nên mang công việc về nhà làm cũng thường xuyên than phiền.

Nghe mẹ chồng nói, Ngụy Quyên Hồng rất không kiên nhẫn:

“Hôm nay còn làm không xong, ngày mai còn nhiều hơn! Mẹ nghĩ con không thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo muốn gần gũi với con sao, nhưng cũng phải có thời gian chứ... Mẹ, mẹ nói giúp con với doanh trưởng Chu đi, con hối hận rồi, lẽ ra nên nghe lời anh ấy làm ở phân xưởng, con quay lại phân xưởng được không ạ?”

Ngoài cửa, Chu Thành và Thiệu Quang Vinh đang đứng, cánh cửa gỗ mỏng manh không thể ngăn được cuộc nói chuyện trong phòng.

Thiệu Quang Vinh làm mặt quỷ, chà, cứ như biết anh Thành đang đứng ngoài cửa vậy.

Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá

Chương 1173: Tị hiềm (3 càng)