Mặc dù Tô Nhan vẫn còn khá nghi ngờ về thân phận của mình, nhưng khi nghe Thác Bạt Tĩnh nói "dung mạo muội gần như giống hệt mẫu hậu", những nghi ngại trong lòng nàng đã giảm đi quá nửa.
Trong đầu nàng lờ mờ hiện lên vài đoạn ký ức hỗn loạn, Tô Nhan muốn níu giữ những đoạn ký ức đó, nhưng càng cố gắng thì đầu lại càng đau, nàng khẽ nhíu mày.
“A Nhan, nàng có chỗ nào không khỏe sao?” Lâm Triệt rót cho nàng một chén nước ấm, vẻ mặt lo lắng.
Tô Nhan xoa thái dương, nói: “Trong đầu ta xuất hiện một vài ký ức, nhưng rất mơ hồ, càng nghĩ càng đau.”
Thấy vậy, Thác Bạt Tĩnh vội vàng nói: “Huỳnh Nhi, hiện giờ muội chưa nhớ ra không sao cả, đợi khi muội theo ta về Tây Khải, gặp phụ vương mẫu hậu, có lẽ muội sẽ nhớ ra tất cả.”
“Về Tây Khải sao?”
Tô Nhan hơi sững sờ.
Lâm Triệt cũng có chút bất ngờ.
Thác Bạt Tĩnh khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Phải đó, phụ vương mẫu hậu đã tìm muội hơn mười năm rồi, mẫu hậu từ khi muội mất tích đã lâm trọng bệnh, thân thể ngày càng yếu đi, cho đến tận trước khi ta đến Đại Càn, bà vẫn còn luôn niệm về muội.”
Lời lẽ của hắn đầy cảm khái và bất lực, hắn nhớ lại những tháng năm dài đằng đẵng mà phụ vương mẫu hậu đã kiên trì và hy sinh để tìm kiếm muội muội, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Ngay sau đó, Thác Bạt Tĩnh nhìn Tô Nhan, “Huỳnh Nhi, phụ vương mẫu hậu vẫn luôn không từ bỏ hy vọng tìm kiếm muội, nếu họ biết tin này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Tô Nhan nghe vậy, đôi mắt cũng lấp lánh tia hy vọng, kỳ thực nàng cũng rất muốn đi gặp cha nuơng ruột của mình, nhất là khi biết họ đã tìm kiếm nàng mười năm.
Chỉ là nàng hiện giờ đang mang thai, Tây Khải cách đây xa biết bao nhiêu, đường sá xa xôi, hài tử sẽ không chịu nổi.
“A Nhan.”
Lâm Triệt nhìn nàng, “Nếu nàng muốn đi, cứ đi đi, ta sẽ đi cùng nàng.”
Chàng biết, nàng cũng rất muốn nhận lại cha nuơng ruột, theo lời Thác Bạt Tĩnh, Hoàng hậu Tây Khải thân thể không tốt, nếu Tô Nhan thật sự là công chúa Tây Khải, sớm ngày nhận nhau cũng có thể tránh được một vài điều tiếc nuối.
Thác Bạt Tĩnh nhìn Lâm Triệt, trước khi đến Tây Khải đã nghe danh chàng rồi, trước đó Mặc Quốc công đánh Đại Càn, chính là Bình Nam Vương trước mắt đã suất binh đánh lui năm mươi vạn thiết kỵ của Mặc Quốc, và từ tay địch quân đoạt lại ba tòa thành trì.
Đại Càn có một chiến tướng như vậy, trách gì Mặc Quốc liên tục bại trận.
Nhắc đến Mặc Quốc, Thác Bạt Tĩnh không động thanh sắc liếc nhìn Tô Nhan một cái, âm thầm thở dài.
“Được, ta sẽ cùng ngươi về Tây Khải.”
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Nhan đã hạ quyết định.
Kiếp trước nàng đã bỏ lỡ cơ hội nhận lại cha nuơng, kiếp này, nàng dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ nữa.
Thác Bạt Tĩnh vui mừng khôn xiết, cười nói với hai người: “Được, vốn dĩ sứ đoàn đến Đại Càn sẽ ở lại một thời gian, nay đã tìm được Huỳnh Nhi, ta sẽ lập tức thỉnh thị tân đế bệ hạ, vài ngày nữa sẽ khởi hành về Tây Khải.”
Sau khi ra khỏi quán trà, Tô Nhan và Lâm Triệt trở về Vương phủ.
Trở lại Lưu Ly Viện, Tô Nhan vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của Thác Bạt Tĩnh hôm nay, có chút thất thần.
Lâm Triệt đỡ nàng đến bên giường ngồi xuống, sau đó lại lấy chăn đắp lên chân nàng, cười hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ, nếu ta thật sự là Tây Khải công chúa, thì làm sao mà từ Tây Khải lưu lạc đến Đại Càn được chứ?”
Lâm Triệt suy nghĩ kỹ lưỡng một lát, nói: “Nàng còn nhớ Ngu thị không?”
“Ngu thị?” Tô Nhan gật đầu, “Đương nhiên nhớ, chính là nương nuôi của Thẩm Đường ngày trước.”
“Ta từng phái người điều tra nàng ta, nàng ta sở dĩ sau khi Thẩm Đường nhận thân thành công liền bỏ trốn trong đêm, không chỉ vì nàng ta đã ngược đãi Tô gia thiên kim, sợ Tô gia tìm nàng ta tính sổ.
Nguyên nhân sâu xa hơn là nàng ta từng tham gia vào nhiều vụ án bắt cóc trẻ nhỏ, họ chuyên nhắm vào những đứa trẻ xinh đẹp lanh lợi, bán cho những phú thương có nhu cầu, những đứa trẻ này nếu may mắn thì sẽ được người mua nhận làm con nuôi, nếu không may thì hoặc làm nô, hoặc làm dâu nuôi từ bé.”
Qua lời Lâm Triệt, nàng cũng nhớ ra rồi.
Kiếp trước Ngu thị cũng là sau khi Thẩm Đường nhận thân thành công trở về Tô gia, liền bỏ trốn trong đêm, sau đó quan phủ cũng không thể bắt được nàng ta.
Có lẽ nàng thật sự là bị người ta bắt cóc từ Tây Khải đến Đại Càn.
Chỉ là không hiểu vì sao, ký ức tuổi thơ của nàng lại vô cùng mơ hồ, một chút cũng không nhớ nổi.
Thấy nàng nhíu chặt đôi mày, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ đau khổ, Lâm Triệt nói với nàng: “Nếu không nhớ ra thì đừng cố nghĩ nữa, đợi đến Tây Khải gặp Tây Khải Đế Hậu, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
“Ừm.”
Tô Nhan gật đầu, cố gắng bình ổn cảm xúc, không nghĩ nữa.
Nàng nhìn Lâm Triệt, lại hỏi chàng: “ Đúng rồi phu quân, thân thể chàng thế nào rồi, thuốc giải cổ độc mà Liêu thần y kê cho chàng trước đó còn không?”
Lâm Triệt thần sắc không đổi, nói: “Thuốc đã hết rồi, Liêu thần y nói mấy ngày nay sẽ lại kê thêm cho ta một ít, nàng không cần lo lắng.”
Tô Nhan im lặng, sao có thể không lo lắng, chàng là phu quân của nàng, là phụ thân của hài tử, cổ độc một ngày chưa giải, chàng lúc nào cũng có nguy hiểm mất mạng.
Trận đại chiến Nam Cương lần này, nghe Sa Uy nói chàng đã thổ huyết mấy lần, hẳn là do cổ độc phát tác gây ra thổ huyết, nàng không dám hỏi cũng không thể tưởng tượng chàng đã chống đỡ ra sao.
Ngày chàng trở về, Tô Nhan đã phát hiện chàng gầy đi một vòng lớn, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
Nếu theo như những gì trong Vu thư nói, lúc này cổ trùng e rằng sắp xâm nhập vào trái tim chàng rồi.
Khi phát tác, chàng nhất định rất đau đớn.
Tô Nhan đột nhiên mũi cay xè, thân người nghiêng về phía trước chui vào lòng chàng.
Nàng không nói gì, cứ thế dựa vào lòng chàng, tận hưởng sự tĩnh lặng và ấm áp hiếm hoi này. Chỉ khi cảm nhận được lồng n.g.ự.c ấm áp của chàng, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng, nàng mới cảm thấy yên lòng.
Lâm Triệt rõ ràng cảm nhận được sự buồn bã đột ngột của nương tử nhà mình, chàng vòng tay qua eo nàng, cằm tựa vào mái tóc nàng, lặng lẽ ôm nàng mà không nói một lời.
Trong lòng chàng đang nghĩ, nếu A Nhan thật sự là Tây Khải công chúa, cũng tốt.
Nàng đã tìm thấy gia đình, sau này nếu chàng rời đi, nàng ít nhất cũng sẽ không đau khổ đến vậy.
Không biết tự lúc nào, Tô Nhan đã ngủ thiếp đi trong lòng chàng.
Lâm Triệt bế nàng đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi ra khỏi Lưu Ly Viện.
Vừa ra khỏi sân, chàng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, Bạch Lộ thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ chàng.
Nhưng lần này, tình huống còn nghiêm trọng hơn trước, Lâm Triệt môi tái mét, cảm giác đau đớn dữ dội từ tim nhanh chóng lan ra toàn thân, gương mặt chàng tức thì mất đi huyết sắc, toàn thân co giật rồi đổ rầm xuống đất.
“Vương gia!”
Bạch Lộ nhanh chóng gọi thị vệ khiêng Lâm Triệt đến Di Hòa Đường tìm Liêu thần y.
Liêu thần y vốn đang cùng Lâm Chiến đánh cờ trong phòng, nghe tin Lâm Triệt ngất xỉu, hai người đều kinh hãi, Liêu thần y vội vàng sai người đặt Lâm Triệt lên giường, rồi ngồi bên giường bắt mạch cho chàng.
Lâm Chiến ngồi một bên, sốt ruột nhíu chặt mày.
Trước đó ở Dược Vương Cốc, Liêu thần y từng nói, một khi cổ độc tiến vào giai đoạn cuối cùng, sẽ xuất hiện tình trạng hôn mê ý thức mơ hồ.
Triệt nhi y...
Lâm Chiến thở dài sâu sắc, nếu không phải vì cứu chàng, con trai cũng sẽ không trúng độc này.
Nhìn Lâm Triệt nằm trên giường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Lâm Chiến đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông nhìn Liêu thần y, “Liêu huynh, ta nhớ A Nhan lần trước đến Dược Vương Cốc, có nhắc đến một phương pháp chuyển cổ độc, hay là nhân cơ hội này huynh chuyển cổ trùng trong người Triệt nhi sang người ta đi!”
---