Trọng Sinh, Không Gả Cho Thái Tử, Gả Cho Thợ Săn

Chương 132: ---Vong Tình Cổ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhan linh cảm Hoắc Bắc Lân rất nhanh sẽ đến đây. Nàng vội vàng ghé vào tai Bạch Lộ dặn dò vài câu: "Bạch Lộ, nơi đây nguy hiểm, ngươi hãy mau rời đi, tạm thời đừng xuất hiện ở U Lan Điện. Đợi sau khi thị vệ trong cung lục soát xong, ngươi hãy tìm cách giúp ta thăm dò tình hình của Vương huynh ta."

Bạch Lộ gật đầu: "Ta đã hiểu."

Nàng kéo mặt nạ lên rồi rất nhanh lại biến mất khỏi U Lan Điện.

Bạch Lộ vừa rời đi, Hoắc Bắc Lân liền đẩy cửa bước vào. Hắn thấy cung nữ đang ngã trên đất, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo trầm xuống.

Ánh mắt lạnh lẽo u ám của hắn rất nhanh quét qua khắp bốn phía trong điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại một lát ở ô cửa sổ phía sau Tô Nhan, rồi lại chuyển về trên mặt Tô Nhan.

"A Huỳnh, nàng đừng nghĩ đến việc chạy trốn ta. Kẻ đó, ta nhất định sẽ bắt được, rồi tự tay g.i.ế.c hắn!"

Tô Nhan không nói gì. Hoắc Bắc Lân chính là một kẻ điên. Nàng không muốn vì mình nói gì mà khiến hắn làm ra chuyện điên rồ hơn nữa.

Hoắc Bắc Lân từng bước một tiến gần nàng, vươn tay khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của nàng.

Tô Nhan hai tay che bụng, kinh hãi lùi lại hai bước, đầy cảnh giác nhìn hắn.

“A Huỳnh, ngoan, đứa trẻ này không cần, sau này ta và nàng sẽ có hài nhi của riêng chúng ta!” Hắn tiến lại gần nàng, giọng điệu mang ý dụ dỗ.

Tô Nhan trừng lớn hai mắt, gầm lên với hắn: “Ngươi đừng qua đây.”

“A Huỳnh…” Hoắc Bắc Lân vươn tay, “Nàng tin ta, ta nhất định sẽ khiến nàng hạnh phúc.”

Tô Nhan giận dữ nhìn hắn, ngữ khí phẫn nộ: “Nếu ngươi còn vương vấn một chút tình nghĩa xưa cũ, xin ngươi đừng tổn thương hài nhi của ta, chúng là mệnh của ta.”

Thấy thái độ nàng cứng rắn như vậy, Hoắc Bắc Lân đành phải nhượng bộ: “Được, ta có thể không làm hại hài nhi của nàng, nhưng bây giờ, ta cần nàng chứng minh cho ta thấy nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên ta.”

“Ngươi muốn ta chứng minh thế nào?”

Tô Nhan cười lạnh, nàng vốn chẳng hề cam tâm tình nguyện ở lại đây, tất cả đều là do hắn bức bách.

“Ta muốn nàng qua đây, ôm ta, hôn ta.”

Hoắc Bắc Lân biết, mọi sự kháng cự của nàng đối với hắn đều là vì trong lòng nàng vẫn còn vương vấn nam nhân kia.

Hắn ghen tị, không cam lòng.

Hắn muốn nàng quên đi nam nhân kia, chủ động yêu hắn.

Tô Nhan nhìn hắn, chỉ thấy thật nực cười: “Hoắc Bắc Lân trong ký ức của ta, dù cho hắn thân ở tuyệt cảnh, vẫn có tinh thần bất khuất không ngại khó khăn. Hắn có thể kiên định tín niệm của mình trong nghịch cảnh, có thể tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối, chứ không phải một kẻ đáng thương dựa vào sự bố thí và thương hại của người khác để tìm kiếm an ủi.”

Giọng nói của nàng tràn ngập sự thất vọng, tựa như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu trái tim hắn.

Hoắc Bắc Lân sững sờ tại chỗ.

Nàng nói không sai, Hoắc Bắc Lân của bây giờ đã không còn là Hoắc Bắc Lân của năm đó.

Hoắc Bắc Lân của năm đó yếu đuối vô năng, không bảo vệ được mẫu thân của mình, cũng không bảo vệ được cô gái mình yêu thích.

Vì vậy hắn quyết tâm trở nên mạnh mẽ, phải mạnh mẽ đến mức không ai dám chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn là tiện chủng, phải mạnh mẽ đến mức khiến sáu nước phải cúi đầu xưng thần với hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, thần sắc đã bình tĩnh trở lại: “A Huỳnh, ta nhớ nàng từng nói muốn ta làm một minh quân, chỉ cần nàng ở lại bên ta, ta nguyện ý làm một minh quân.”

Vì nàng, hắn nguyện ý thay đổi bất cứ điều gì, chỉ cần nàng có thể yêu hắn, có thể ở lại bên hắn.

“Giam cầm một nữ nhân trong lòng đã có người khác bên cạnh mình, ngươi thật sự sẽ vui vẻ sao?” Tô Nhan ngữ khí mang theo vài phần trào phúng.

Hoắc Bắc Lân lại kiên định nói: “Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến trong lòng nàng chỉ có ta.”

Hắn nói xong, xoay người đi đến cửa, ra lệnh cho thị vệ lôi hai cung nữ đang bất tỉnh dưới đất ra ngoài, rồi lại phái thêm hai cung nữ mới vào hầu hạ.

Tô Nhan thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương lại đáng cười.

Hoắc Bắc Lân ra khỏi U Lan Điện, liền triệu tập Cấm quân thống lĩnh Trình Phong, hỏi hắn: “Đã bắt được thích khách chưa?”

Trình Phong run rẩy đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa.”

Hoắc Bắc Lân mắt lạnh đi, quát: “Một đám phế vật, tiếp tục truy tra, nhất định phải bắt được người.”

“Dạ.”

Trình Phong dẫn người tiếp tục đi bắt thích khách, Hoắc Bắc Lân quay người đi tới một cung điện ở phía Tây Nam.

Cung điện này bên ngoài có trọng binh canh giữ, Hoắc Bắc Lân vào trong, cửa lớn lập tức đóng lại, hắn đi đến giá sách trong điện, vặn động cơ quan ẩn sau giá sách, một cánh cửa ngầm xuất hiện, hắn từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra chìa khóa cửa ngầm cắm vào lỗ trên cửa ngầm, cánh cửa ngầm liền xoay chuyển, mở ra một khe hở.

Đi theo cửa ngầm vào trong, hắn đến một cung điện dưới lòng đất.

“Tham kiến Hoàng thượng.”

Trong địa cung vẫn có thị vệ canh giữ, nhìn thấy Hoắc Bắc Lân, các thị vệ đều quỳ xuống hành lễ.

Hoắc Bắc Lân phất tay: “Bình thân, Tân Nhung Quốc Sư ở đâu?”

Thị vệ đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng, Quốc Sư ở Cổ Thất.”

Hoắc Bắc Lân ừ một tiếng, rồi đi về phía Cổ Thất.

Cổ Thất chính là nơi luyện chế và cất giữ các loại cổ trùng, Tân Nhung lúc này đang điều chế giải dược cho Thị Tâm Cổ.

Hoắc Bắc Lân đẩy cửa vào, Tân Nhung vội vàng đứng dậy hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”

“Đứng dậy đi.”

Hoắc Bắc Lân đi đến trước mặt Tân Nhung, nhìn các loại cổ trùng lớn nhỏ đặt trên giá trong phòng, hắn hỏi: “Giải dược Thị Tâm Cổ điều chế đến đâu rồi?”

Tân Nhung cúi người, đáp: “Khải bẩm Hoàng thượng, đã tập hợp đủ vị thuốc cuối cùng rồi, chỉ cần thêm một ngày nữa là có thể điều chế xong.”

“Ừm.”

Hoắc Bắc Lân gật đầu, hắn suy nghĩ một lát, lại hỏi Tân Nhung: “Quốc Sư đã luyện nhiều loại cổ như vậy, có loại cổ nào có thể khiến người ta quên đi người mình yêu không?”

Nghe vậy, Tân Nhung khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi điều này, nhưng vẫn thành thật đáp: “Tự nhiên là có, có một loại cổ tên là Vong Tình Cổ, sau khi gieo vào có thể khiến người ta lập tức quên đi người mình yêu trong lòng.”

“Lời này là thật sao?”

“Vi thần không dám lừa dối Hoàng thượng.”

Hoắc Bắc Lân vẻ mặt vui mừng, hắn vội vàng ra lệnh cho Tân Nhung: “Trẫm muốn ngươi đồng thời điều chế giải dược Thị Tâm Cổ, cũng phải luyện chế ra Vong Tình Cổ đó, phải nhanh lên!”

“Cái này …”

“Sao vậy, có vấn đề gì à?”

Đối diện với ánh mắt âm hàn của Hoắc Bắc Lân, Tân Nhung liên tục gật đầu: “Dạ, xin Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ luyện chế ra càng sớm càng tốt.”

Hoắc Bắc Lân hài lòng nhếch môi.

A Huỳnh, chờ Vong Tình Cổ được luyện chế ra, nàng sẽ hoàn toàn chỉ thuộc về một mình ta thôi!

---

Trọng Sinh, Không Gả Cho Thái Tử, Gả Cho Thợ Săn

Chương 132: ---Vong Tình Cổ