Trọng Sinh, Không Gả Cho Thái Tử, Gả Cho Thợ Săn

Chương 51

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, Phượng Lăng Sương lại một lần nữa lẻn ra khỏi cung đến Cẩm Tú Các.

“Tô Nhan.”

Tô Nhan đang đứng trước quầy xem sổ sách, ngẩng đầu lên thấy Phượng Lăng Sương dung quang rạng rỡ, liền biết chắc chắn yến tiệc hôm qua nàng ấy đã giành được kết quả tốt đẹp.

Tiền sảnh khách khứa ra vào đông đúc, Tô Nhan đặt sổ sách xuống rồi đưa Phượng Lăng Sương vào hậu viện.

“Tô Nhan, nàng quả thật thần diệu, hôm qua ta mặc bộ Bách Điệp Như Ý Phương Phi Quần nàng may riêng cho ta, tại yến tiệc đã đại phóng quang mang, thu hút hàng trăm con bướm cùng ta múa, giúp ta giành được vị trí đứng đầu!”

Phượng Lăng Sương hớn hở kể cho Tô Nhan nghe màn biểu diễn xuất sắc của nàng ấy tại yến tiệc hôm qua, không ngớt lời khen ngợi bộ y phục Tô Nhan thiết kế riêng cho mình.

Yến tiệc hôm qua, các quý nữ thế gia đều mặc những bộ y phục lộng lẫy đủ kiểu, tranh nhau khoe sắc, tỉ thí tài nghệ.

Khi Phượng Lăng Sương lên sân khấu, nàng ấy mặc bộ Bách Điệp Như Ý Phương Phi Quần do Tô Nhan thiết kế riêng, biểu diễn vũ điệu mới đã khổ luyện nửa năm.

Chiếc váy nhẹ nhàng bay bổng, mặc trên người Phượng Lăng Sương mềm mại trôi chảy như nước, những họa tiết thêu bướm trên váy cũng tung bay theo động tác của nàng ấy, dưới ánh mặt trời mỗi con đều lấp lánh thứ ánh sáng kỳ lạ.

Khi Phượng Lăng Sương múa, tà váy uyển chuyển như tiên nữ bay lượn, lại còn thu hút tất cả bướm trong Ngự Hoa Viên đến, cảnh tượng trăm bướm bay lượn đã khiến tất cả mọi người trong yến tiệc đều kinh ngạc không thôi.

Mà điều càng kinh ngạc hơn nữa là, những con bướm này đều vây quanh Phượng Lăng Sương mà múa.

Phượng Lăng Sương múa váy, dáng người uyển chuyển yêu kiều, nàng ấy như một tiên tử trong hoa, thu hút vô số bướm đến vây quanh.

Vũ điệu này của nàng ấy khiến cả yến tiệc trở nên mộng ảo như tiên cảnh.

Đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu, không ngớt lời khen ngợi màn biểu diễn này của nàng ấy.

“Mau nói cho ta biết, nàng làm cách nào mà lại khiến bộ y phục ấy có thể thu hút nhiều bướm đến như vậy khi đang múa?”

Phượng Lăng Sương vẫn còn đang đắm chìm trong màn biểu diễn tuyệt đẹp của hôm qua, vừa nghĩ đến vẻ mặt ghen tỵ đến phát điên của các quý nữ dưới khán đài, trong lòng nàng ấy liền vô cùng sảng khoái.

Tô Nhan khẽ cười, “Muốn thu hút bướm thì đơn giản thôi, chỉ cần nhuộm một chút phấn hoa và hương thơm mà bướm yêu thích lên y phục, như vậy khi nàng múa chúng sẽ bay đến chỗ nàng.”

“Ồ…” Phượng Lăng Sương chợt vỡ lẽ, “Thì ra nàng dùng cách này, thảo nào khi ta múa luôn ngửi thấy một mùi hương vô cùng dễ chịu.”

Nói đoạn, Phượng Lăng Sương nhìn nàng, nghiêm túc và bá đạo nói: “Lần này ta có được sự ban thưởng và ân điển của Hoàng tổ mẫu, đều nhờ có nàng, từ nay về sau nàng chính là bằng hữu của ta, Phượng Lăng Sương.”

Nếu nói từ trước, Phượng Lăng Sương đối với Tô Nhan chỉ có vài phần thưởng thức, nhưng giờ đây nàng ấy hoàn toàn bị năng lực và tài hoa của Tô Nhan thuyết phục.

Khóe môi Tô Nhan luôn nở nụ cười nhàn nhạt, “Có thể kết giao bằng hữu với Lục công chúa là vinh hạnh của dân nữ.”

Phượng Lăng Sương hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, “Đó là lẽ dĩ nhiên, phải biết rằng ta, Phượng Lăng Sương, không tùy tiện kết giao bằng hữu, nàng là người đầu tiên.”

Tô Nhan “...”

Vẻ kiêu ngạo này của nàng ấy khiến Tô Nhan nhớ đến Hằng ca nhi.

Quả không hổ là người một nhà, đến cả biểu cảm kiêu ngạo nhỏ bé này cũng y hệt nhau.

“À phải rồi.” Tô Nhan nhớ ra một chuyện, hỏi nàng ấy: “Lần này đoạt ngôi vị đứng đầu trong yến tiệc, nàng đã cầu xin ân điển gì từ Thái Hoàng Thái Hậu?”

Phượng Lăng Sương chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh nước, “Cái này thì, ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, Hoàng tổ mẫu nói cứ để ta từ từ nghĩ, đợi nghĩ xong sẽ nói cho người.”

Ánh mắt Tô Nhan khẽ chuyển động, nói với nàng ấy: “Nếu công chúa vẫn chưa nghĩ ra, dân nữ mạo muội xin đưa ra một lời kiến nghị.”

“Ồ?” Phượng Lăng Sương đôi mắt sáng lên nhìn nàng, “Nói ta nghe xem sao.”

“Nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu người già yếu, mấy năm gần đây thân thể vẫn không được khỏe, công chúa chi bằng xin chỉ dụ của Thái Hoàng Thái Hậu đến Tương Quốc Tự tu hành để niệm kinh cầu phúc cho người.”

Tương Quốc Tự là hoàng gia tự miếu, ngày thường ngoài người hoàng thất đến thắp hương cầu nguyện, người ngoài không được phép vào.

Phượng Lăng Sương vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, “Nhan Nhan, ta xem nàng là bằng hữu, nàng lại muốn ta đi xuất gia làm ni cô sao?”

Tô Nhan “...”

“Không phải bảo nàng xuất gia làm ni cô, chỉ cần mang tóc tu hành là được rồi.” Nàng giải thích.

Phượng Lăng Sương phùng má nhìn nàng, “Vậy thì có khác gì ni cô đâu?”

Phải biết rằng nửa năm nay nàng ấy liều mạng luyện múa, chính là vì muốn một lần đoạt ngôi vị đứng đầu trong yến tiệc này để có được sự ban thưởng và ân điển của Hoàng tổ mẫu, để dành ân điển đó lại, nghĩ rằng đợi đến một ngày nào đó nếu Hoàng đế ca ca thật sự muốn nàng ấy đi đến Mặc quốc hòa thân, thì sẽ dùng ân điển này để từ chối hôn sự.

Không ngờ Tô Nhan vừa mở miệng đã đưa ra chủ ý xin chỉ dụ đi làm ni cô như vậy.

“Công chúa xin hãy bình tâm.” Tô Nhan thấy nàng ấy có chút tức giận, vội vàng giải thích, “Ân điển của Thái Hoàng Thái Hậu tuy quý giá, nhưng nếu đến lúc liên quan đến lợi ích quốc gia, ân điển cũng có thể không còn tác dụng. Với tình cảnh hiện tại của công chúa, nên có một kế hoạch lâu dài, dùng ân điển này vào nơi có lợi nhất cho mình.”

Phượng Lăng Sương cảm thấy Tô Nhan nói rất có lý, nhưng nàng ấy không hiểu vì sao nhất định phải đến Tương Quốc Tự tu hành làm ni cô.

Tô Nhan tiếp tục giải thích: “Thái Hoàng Thái Hậu thân thể không tốt, nếu giờ đây nàng lợi dụng ân điển xin chỉ dụ đến Tương Quốc Tự cầu phúc cho người, người chắc chắn sẽ cảm niệm tấm lòng hiếu thảo của nàng, nếu trong khoảng thời gian này nàng lại giành được sự yêu thích của người, người nhất định sẽ che chở cho nàng.”

Phượng Lăng Sương tự nguyện xin chỉ dụ đến Tương Quốc Tự niệm kinh cầu phúc cho Thái Hậu, là chí hiếu, đến lúc đó nếu Hoàng thượng thật sự có ý định để nàng ấy đi hòa thân, cũng phải được sự đồng ý của Thái Hoàng Thái Hậu.

Chỉ cần Phượng Lăng Sương chịu đựng được sự thanh bần và cô tịch của chùa chiền, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ cảm niệm trong lòng, sẽ ra tay che chở cho nàng ấy.

“Thì ra là vậy.”

Đến đây, Phượng Lăng Sương hoàn toàn hiểu ra.

“Nhan Nhan, ...cảm ơn nàng.” Phượng Lăng Sương hiểu rõ tấm lòng nàng ấy vì mình mà tính toán, một lúc lâu sau vẫn còn cảm động.

Tô Nhan cười nói: “Công chúa chẳng phải đã nói ta là bằng hữu duy nhất của nàng sao, đã là bằng hữu thì khách khí làm gì.”

Nghe vậy, Phượng Lăng Sương cười càng vui vẻ hơn, nắm lấy tay Tô Nhan, “Nhan Nhan, có nàng thật tốt.”

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Phượng Lăng Sương, Tô Nhan không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu gặp nàng ấy.

Khi đó Phượng Lăng Sương không chỉ có sự yêu thương của phụ hoàng mẫu hậu, mà còn được Nhị hoàng tử, người rất được Hoàng thượng coi trọng, cưng chiều, trong cung có thể nói là ân sủng vô song, cũng chính vì thế mà nàng ấy mới có tính cách kiêu ngạo ngang ngược.

Tô Nhan khi đó cùng người nhà họ Tô tham gia yến tiệc trong cung, nhất thời ham chơi chạy đến Ngự Hoa Viên, không cẩn thận đụng phải Phượng Lăng Sương.

Phượng Lăng Sương tức giận không thôi, rút roi da Nhị hoàng tử tặng từ thắt lưng ra định đánh Tô Nhan để trút giận.

May mà Nhị hoàng tử đi ngang qua ngăn cản nàng ấy, Tô Nhan mới thoát được một kiếp, nếu không roi đó mà thật sự giáng xuống người nàng, không c.h.ế.t cũng phải lột da.

Phượng Lăng Sương bây giờ không còn sự che chở của người thân cận nhất, như một con thuyền đơn độc giữa phong ba bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng dữ nuốt chửng.

Từ trên người nàng ấy, Tô Nhan dường như nhìn thấy chính mình.

Trọng Sinh, Không Gả Cho Thái Tử, Gả Cho Thợ Săn

Chương 51