Tần Nhược Tuyết nghe vậy, nhíu mày nhìn Liễu Ngọc, “Ngươi nói lời này là ý gì?”
Liễu Ngọc vẻ mặt nịnh nọt, ghé sát lại gần nàng ta, khẽ nói: “Ý của nô tỳ là, chúng ta âm thầm tìm người hủy hoại dung nhan nàng ta. Đến lúc đó, Lâm tướng quân nhất định sẽ không còn thích một kẻ xấu xí nữa, khi ấy tiểu thư người sẽ có cơ hội.”
Nàng ta từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tần Nhược Tuyết, biết Tần Nhược Tuyết yêu thích Lâm Triệt đến mức nào. Thân là nô tỳ, việc nàng ta phải làm là giúp chủ tử giải quyết lo lắng, có được sự thưởng thức của chủ tử mới có thể leo lên cao hơn.
Chỉ là, nàng ta chưa đợi được sự thưởng thức của Tần Nhược Tuyết, mà lại đợi được tiếng quát giận dữ của Tần Nhược Tuyết:
“Hỗn xược!”
Nụ cười trên mặt Liễu Ngọc biến mất, sợ hãi vội vàng quỳ xuống, “Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội, nô tỳ chỉ là......”
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt Tần Nhược Tuyết trở nên sắc bén.
Liễu Ngọc run rẩy, “Nô tỳ chỉ là thấy tiểu thư sầu mi khổ não, muốn giúp tiểu thư giải tỏa ưu phiền mà thôi.”
Tần Nhược Tuyết nhìn chằm chằm nàng ta, lạnh lùng hừ, “Vì ta giải tỏa ưu sầu mà lại đưa ra chủ ý độc ác như vậy, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, là muốn đẩy bản tiểu thư và cả Quốc Công phủ vào chỗ bất nghĩa sao?”
Nàng ta căm ghét ghen tị Tô Nhan có thể gả cho biểu ca Lâm Triệt, nhưng nàng ta thân là đích nữ Quốc Công phủ, từ nhỏ đã biết danh tiếng và vinh dự gia tộc quan trọng đến mức nào. Dù bình thường nàng ta có kiêu căng ương ngạnh ra sao, nhưng những việc làm tổn hại đến Quốc Công phủ và danh tiếng gia tộc là điều nàng ta tuyệt đối không thể làm.
“Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ sai rồi, tiểu thư thứ tội, nô tỳ không dám nói năng bậy bạ nữa.” Liễu Ngọc nức nở, liên tục dập đầu nhận lỗi.
Tần Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta, “Ra ngoài tự tát vào miệng hai mươi cái, sau này không được có những ý nghĩ độc ác như vậy nữa, cũng không được nói những lời hồ đồ này.”
“Vâng, đa tạ tiểu thư.”
Liễu Ngọc thút thít đi ra ngoài, đứng trong sân đếm từng cái tát tự đánh vào mặt mình hai mươi cái.
Tần Nhược Tuyết phiền muộn nằm lại trên ghế trường kỷ.
Hồi tưởng lại từng lời nói, hành động của Tô Nhan hôm nay ở Tướng quân phủ, bề ngoài nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng có thể khiến Lâm Triệt toàn tâm toàn ý chỉ có nàng, chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Nghĩ tới nghĩ lui, bụng nàng ta kêu “ọ ọe”. Tần Nhược Tuyết nhìn hộp thức ăn trên bàn, do dự một lát rồi vẫn đứng dậy mở ra.
Bên trong là món chân giò om tương, gà ăn mày và thịt bò xào hành mà nàng ta bình thường thích ăn nhất. Nàng ta nhìn mấy đĩa thức ăn nhiều dầu mỡ đó, chợt nghĩ đến vóc dáng thon thả hoàn mỹ của Tô Nhan, rồi lại nhìn vòng eo của mình, thầm nghĩ Tô Nhan bình thường chắc hẳn rất thúc trọng việc giữ gìn vóc dáng.
Thế là nàng ta gọi Liễu Ngọc đang tự tát vào mặt vào.
“Tiểu thư.”
Liễu Ngọc vào sau, với khuôn mặt sưng đỏ hỏi nàng ta: “Tiểu thư có gì phân phó?”
Tần Nhược Tuyết liếc nhìn nàng ta, phân phó: “Đem mấy món này đổi thành món thanh đạm hơn một chút, còn nữa, trong tủ của ta có một lọ thuốc, lát nữa mang đi bôi vào.”
“Vâng, đa tạ tiểu thư.”
Ngày hôm sau.
Đinh Hương nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm đã đến Lưu Ly viện trình diện. Trùng hợp thay, Tô Nhan hôm nay phải đến tú lâu mới mở để thị sát, liền cho Đinh Hương đi cùng.
Bạch Lộ đã chuẩn bị sẵn mã xa. Sau khi Tô Nhan lên xe, mã xa vừa định khởi hành thì thấy một chiếc mã xa khác đang chạy tới từ phía trước.
“Tiểu thư, dường như mã xa của Tần Quốc Công phủ lại đến rồi.”
Bạch Lộ vừa bẩm báo xong, Tần Nhược Tuyết đã nhảy xuống từ chiếc mã xa phía trước, thấy Tô Nhan đang định ra ngoài, nàng ta chạy lên hỏi: “Biểu tẩu, người định đi đâu?”
Tô Nhan nhướng mày, hôm nay nàng ta lại lễ phép hơn hôm qua nhiều, vừa gặp đã gọi biểu tẩu.
“Là Tần tiểu thư à, ta đang định đi xem tú lâu mới mở, sao ngươi lại đến đây?”
Tần Nhược Tuyết đương nhiên không thể nói nàng ta lại trèo tường ra ngoài, đành lấy cớ nói: “À... ta vừa hay đi ngang qua. Nếu biểu tẩu định ra ngoài, chi bằng chúng ta đi cùng đi, ta vừa hay không có việc gì, coi như đi cùng nàng vậy.”
Tô Nhan “......”
Bạch Lộ “......”
Đinh Hương “......”
Vị Tần tiểu thư này thật đúng là không khách khí chút nào.
Tần Nhược Tuyết nói xong, liền trực tiếp leo lên mã xa của Tô Nhan, chen vào trong xe nàng.
Lúc này cha nàng ta có lẽ đang sai người đi khắp nơi tìm nàng ta, ngồi xe của mình không an toàn, ngồi xe của Tô Nhan lại an toàn.
Tô Nhan không có chỗ từ chối, đành bị ép buộc đồng ý.
Mã xa chầm chậm chạy, Tô Nhan an tĩnh ngồi trong xe. Tần Nhược Tuyết ngồi bên cạnh, từ khi vào xe đã luôn nhìn chằm chằm Tô Nhan, khiến Tô Nhan cảm thấy không tự nhiên.
“Tần tiểu thư, trên mặt ta có dính thứ gì sao?” Tô Nhan cuối cùng không nhịn được hỏi nàng ta.
Tần Nhược Tuyết giật mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, cười gượng gạo, “Không có, không có.”
Nhưng thực ra, nàng ta muốn xem Tô Nhan có phải vì bôi lớp phấn son quá dày nên da mới trắng như vậy không, kết quả lại phát hiện Tô Nhan căn bản không hề trang điểm.
Tú lâu mới mở của Tô Nhan đặt tên là Ti Silâu, hôm qua vừa mới trang hoàng xong. Khi mã xa đến dưới lầu, Lương quản sự mới được tuyển vội vàng bỏ việc trong tay ra ngoài đón.
Tần Nhược Tuyết lập tức vén màn xe nhảy xuống, quay đầu thấy Tô Nhan được các nha hoàn dìu đỡ từ từ bước xuống mã xa, nàng ta lập tức nhíu mày. Có lẽ vì từ nhỏ đã tập võ, nàng ta luôn cảm thấy ngay cả xuống xe cũng cần nha hoàn dìu đỡ thì thật là làm bộ làm tịch.
“Tú lâu này, trang trí cũng không tệ chứ nhỉ.”
Tần Nhược Tuyết đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn tú lâu ba tầng trước mặt, khen ngợi.
Lương quản sự sau khi chào Tô Nhan, cười nói với Tần Nhược Tuyết: “Đó là lẽ đương nhiên, tú lâu này từ lúc sửa sang đến trang hoàng đã tiêu tốn hơn ngàn lượng bạc, tự nhiên phải khí phách.”
Nhưng ngay sau đó, Tần Nhược Tuyết lại phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường: “Xì! Chỉ riêng bề ngoài nhìn khí phách thì có ích gì? Có thể kiếm được tiền, đó mới là bản lĩnh thật sự.”
Nụ cười của Lương quản sự cứng lại, nhìn sang Tô Nhan bên cạnh.
Hắn thầm nghĩ, vị bằng hữu mà phu nhân Tướng quân mang đến này, cũng quá thẳng thắn rồi.
Tô Nhan mỉm cười với Lương quản sự, “Tần tiểu thư tính tình thẳng thắn, Lương quản sự không cần bận tâm.”
“Phu nhân, bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, xin mời người vào trong kiểm tra.”
“Được.”
Tô Nhan cất bước đi vào trong, Tần Nhược Tuyết cũng đi theo vào cùng.
Ti Si lâu lớn hơn Cẩm Tú lâu rất nhiều. Tô Nhan vì thiết kế ra váy Như Ý Phương Phi Bách Điệp mà nổi danh khắp trong ngoài nước.
Việc kinh doanh của Cẩm Tú lâu cũng theo đó mà trở nên phát đạt.
Càng gần cuối năm, đơn đặt hàng càng chất chồng như núi. Để không làm chậm trễ tốc độ giao hàng, nàng mới mua lại cửa hàng ba tầng này để mở tú lâu mới.
“Phu nhân, mọi thứ trong cửa hàng đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày mai cắt băng khánh thành là có thể chính thức khai trương.” Lương quản sự bẩm báo.
Tô Nhan gật đầu, sau đó hỏi hắn: “Hoạt động khai trương chuẩn bị thế nào rồi?”
Cửa hàng mới khai trương, hoạt động khai trương vô cùng quan trọng.
Một hoạt động khai trương thành công không chỉ có thể thu hút lượng lớn khách hàng, nâng cao danh tiếng cửa hàng, mà còn có thể đặt nền móng vững chắc cho cửa hàng.
Nhắc đến chuyện này, Lương quản sự đang định bàn bạc với nàng, “Bẩm phu nhân, hôm qua nô tài cũng đã nghĩ ra vài ý tưởng thu hút khách hàng, nhưng vẫn chưa quyết định dùng cái nào, chi bằng để phu nhân quyết định.”
Những gì Lương quản sự chuẩn bị, không ngoài những chiêu thức khuyến mãi khai trương thông thường như giảm giá, mua đủ giảm giá, tặng phẩm… Mấy hoạt động này tuy cũng có thể thu hút một bộ phận khách hàng, nhưng Tô Nhan cảm thấy vẫn chưa đủ.
Nàng muốn là những ý tưởng và chiến lược độc đáo, khác biệt, có thể thu hút khách hàng lâu dài.
Tô Nhan biết rõ, trong môi trường thị trường cạnh tranh khốc liệt như Thượng Kinh thành, chỉ dựa vào các hoạt động khai trương thông thường khó mà nổi bật. Nàng cần nghĩ ra những phương pháp độc đáo và mới lạ để thu hút nhiều người hơn đến và quan tâm đến cửa hàng của mình, chỉ có như vậy mới có thể thu hút khách hàng ở mức độ lớn nhất.
Lương quản sự gặp khó khăn, theo yêu cầu của Tô Nhan, hắn thực sự không nghĩ ra được ý tưởng nào tốt hơn.
Lúc này, Đinh Hương đột nhiên cất tiếng: “Phu nhân, nô tỳ có một ý tưởng, không biết có khả thi không.”
Tô Nhan hơi ngạc nhiên nhìn nàng ta, “Nói ta nghe xem.”
“Nô tỳ cảm thấy, có lẽ chúng ta có thể đi một con đường khác, dựng một sân khấu trong tú lâu, mời một đoàn ca vũ.”
Tần Nhược Tuyết bên cạnh lại ‘xì’ một tiếng, “Dựng sân khấu trong tú lâu, thật là không ra thể thống gì, ngươi tưởng đó là thanh lâu sao?”
Mặt Đinh Hương cứng đờ, không để ý đến nàng ta, tiếp tục nói với Tô Nhan: “Đề nghị của nô tỳ là, để các vũ cơ mặc những bộ thành y kiểu mới do các tú nương may để trình diễn, từ đó thu hút khách hàng.”