Trận chiến này, Long Võ Quân vì vội vàng nghênh chiến mà tổn thất nặng nề, không ít tướng sĩ tử trận.
Sa Uy thấy tình hình này, có chút hoảng loạn.
Y tự tin cho rằng, Long Võ Quân do mình thống lĩnh là một đội quân thép không gì phá nổi, bách chiến bách thắng. Dưới sự chỉ huy của y, đội quân này nhất định sẽ trở thành chúa tể trên chiến trường, có thể dễ dàng xé rách phòng tuyến của địch, khiến địch quân buông vũ khí đầu hàng.
Thế nhưng, hiện thực lại giáng cho y một cái tát đau điếng.
Khi chiến đấu thực sự nổ ra, y mới phát hiện địch quân mạnh hơn y tưởng tượng rất nhiều.
Chiến thuật của quân Mặc Quốc vô cùng tinh xảo, khiến Long Võ Quân rơi vào tình cảnh khó khăn. Mặc dù binh sĩ dũng cảm tác chiến, nhưng vẫn không thể đột phá phòng tuyến của địch.
Đối mặt với cục diện khó khăn như vậy, y bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an. Dần dần nhận ra những suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ và tự phụ, đã gây ra cục diện ngày nay.
Thấy tướng sĩ Long Võ Quân ngã xuống từng người một, y nhìn về phía Lâm Triệt, “Lâm phó soái, bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Lâm Triệt lạnh lẽo, ngân thương trong tay lóe lên hàn quang, thân hình hắn như điện, múa ngân thương, cuốn theo một mảnh ngân quang.
Dưới sự tấn công của hắn, một hàng địch quân phía trước liên tiếp ngã xuống, m.á.u tươi văng khắp nơi.
Long Võ Quân vô cùng bị động, hắn cũng sắp không trụ nổi nữa.
Thế là, Lâm Triệt xem xét lại cục diện chiến trường, và điều chỉnh bố trí chiến lược. Hắn nói với Sa Uy, cho một bộ phận binh sĩ đi vòng ra sau lưng địch, tấn công địch quân từ bên sườn, để phân tán sự thúc ý của địch; đồng thời phái thêm một chi tinh binh tấn công mạnh mẽ vào phòng tuyến của địch.
Mọi chuyện đã đến nước này, Sa Uy không dám cố chấp nữa, nghe theo lời khuyên của Lâm Triệt, và theo chiến lược của hắn chia Long Võ Quân thành ba đường, mỗi đường hành động riêng.
Trận chiến này kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, binh sĩ hai bên đều đã mệt mỏi rã rời, chiến trường tràn ngập mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc và mùi m.á.u tanh, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Sau một thời gian dài giao tranh kịch liệt, địch quân cuối cùng đã bị Long Võ Quân thành công vây kẹp lại với nhau. Họ không thể thoát thân, chỉ có thể không ngừng chống cự, nhưng theo thể lực dần cạn kiệt, họ bắt đầu kiệt sức. Các đòn tấn công trở nên yếu ớt hơn, phòng thủ cũng xuất hiện sơ hở.
Lâm Triệt thấy vậy, nhân cơ hội tăng cường tấn công, không cho địch quân một chút cơ hội nào để thở dốc. Binh sĩ Long Võ Quân dưới sự dẫn dắt của Lâm Triệt sĩ khí dâng cao, dũng mãnh g.i.ế.c địch, từng bước ép lui địch quân.
Cuối cùng, địch quân bị ép lui ra ngoài mấy dặm, trận chiến này tạm thời kết thúc.
Long Võ Quân cũng cuối cùng được thở dốc.
Ý của Sa Uy là họ nên nhân cơ hội này thừa thắng truy kích, một lần tiêu diệt sạch địch quân.
Nhưng Lâm Triệt lại nét mặt nặng nề nói với Sa Uy: “Sa tướng quân, sau trận chiến này, tướng sĩ của chúng ta thương vong nặng nề, trước khi lương thảo và thuốc men các vật tư khác đến nơi, tuyệt đối không được mạo hiểm tấn công nữa, kiến nghị của ta là để binh sĩ luân phiên canh giữ cửa thành này, các tướng sĩ còn lại tạm thời nghỉ ngơi.”
Là quân cứu viện, họ xuất phát vội vàng, lương thảo và vật tư y tế do triều đình cung cấp vẫn chưa kịp chuyển đến.
Vật tư trong quân doanh biên phòng trước đó đã không còn nhiều, thương binh đều phải đợi vật tư đến sau mới có thể được chữa trị.
Tình hình như vậy không thích hợp để tấn công lần nữa.
Sa Uy cảm thấy Lâm Triệt có phần quá do dự, “Lúc này không truy kích, nếu để chúng thoát về doanh trại, muốn đánh bại chúng e rằng sẽ khó khăn hơn rất nhiều!”
Sau trận chiến này, y đã chứng kiến sự lợi hại của thiết kỵ Mặc Quốc, hiểu rõ chỉ dựa vào đánh cứng thì không thể thắng được địch quân.
Nhưng sau trận chiến kéo dài, địch quân đã kiệt sức, thể lực và tinh thần của họ đều đã đạt đến giới hạn. Ngựa chiến mặc khôi giáp nặng nề cũng bước đi nặng nề và chậm chạp hơn.
Lúc này, nếu Long Võ Quân chọn truy kích, khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Lâm Triệt kiên trì với quan điểm của mình, “Sa tướng quân, ta hiểu ngài nóng lòng muốn đánh bại địch quân, nhưng trận chiến này đã kéo dài cả một ngày, tướng sĩ của chúng ta cũng thương vong nặng nề, bụng đói meo. Lúc này truy kích, chưa nói đến sĩ khí không đủ, nếu địch quân rút lui chỉ là nghi binh thì chúng ta chẳng phải sẽ trúng kế của địch sao.”
Trận chiến này, địch quân có lẽ chỉ phái ra hai mươi vạn quân, trong doanh trại địch chắc chắn còn đóng giữ một nửa quân lực.
Nếu địch quân đủ thông minh, mai phục mười vạn binh mã trên đường, họ đuổi theo chắc chắn sẽ c.h.ế.t không nghi ngờ gì.
Sa Uy cảm thấy lời Lâm Triệt nói cũng có lý, nhưng y vẫn có chút không cam lòng, bèn nói với Lâm Triệt: “Vậy thế này đi, ngươi dẫn một phần binh mã ở lại đây phòng thủ, ta dẫn một phần đi truy kích.
Nếu phía trước có mai phục thì lập tức rút lui, nếu không có mai phục, có thể diệt được một nửa số địch quân này cũng là tốt rồi.”
“Sa tướng quân, tuyệt đối không được …”
“Thôi được rồi, ngươi không cần nói nữa.”
Sa Uy không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, y đã hạ quyết tâm.
Thống lĩnh quân trú đóng Ngụy Nhiên cũng không tán thành Sa Uy truy kích, cũng đã đứng ra khuyên nhủ, nhưng Sa Uy không nghe.
Cứ thế, Sa Uy để lại năm vạn quân cho Lâm Triệt trấn giữ cửa thành, còn y thì dẫn theo mười vạn quân còn lại xuất thành truy kích địch quân.
Lâm Triệt và Ngụy Nhiên khuyên can không được, chỉ đành nhìn nhau thở dài.
“Ngụy tướng quân, trong doanh trại còn bao nhiêu thuốc men?” Lâm Triệt nhìn Ngụy Nhiên hỏi.
Ngụy Nhiên suy nghĩ một chút, đáp: “Hiện tại chỉ còn lại một đợt kim sang dược cầm m.á.u thôi.”
Nhìn số lượng thương binh gần vạn người, Lâm Triệt cau chặt mày, “Vật tư của triều đình còn chưa biết khi nào mới đến, trước tiên cứ lấy số thuốc đó ra dùng cho những tướng sĩ bị thương nặng hơn.”
“Vâng.”
Ngụy Nhiên lập tức cho binh sĩ lấy thuốc ra, trước hết cầm m.á.u cho những binh sĩ bị thương nặng chảy m.á.u nhiều.
Đêm khuya, Lâm Triệt đứng trên vọng lâu, ngẩng đầu nhìn vô vàn vì sao trên trời, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt Tô Nhan.
Không biết bây giờ nàng thế nào rồi.
Đúng lúc này, phía trước cửa thành không xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Lâm Triệt lập tức thu hồi suy nghĩ, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, cho đến khi tiếng vó ngựa gần hơn hắn mới nhìn rõ đó là tướng sĩ Long Võ Quân.
Vị tướng sĩ kia cũng sợ bị coi là địch quân, vội vàng lớn tiếng hô về phía cửa thành: “Lâm tướng quân, Sa tướng quân bị địch quân vây khốn, cầu viện…”
“Lâm tướng quân, Sa tướng quân bị địch quân vây khốn, cầu viện!”
Vị tướng sĩ kia khàn giọng hô liền hai lượt, Lâm Triệt vội vàng cho binh sĩ giữ thành mở cửa thành cho hắn vào.
Từ vọng lâu đi xuống, Lâm Triệt vội vàng đi đến chỗ binh sĩ đó hỏi hắn: “Chuyện gì vậy?”
Vị binh sĩ đó bị thương nặng, lần này là liều c.h.ế.t trở về cầu viện, hắn đang định lật người xuống ngựa nhưng vì kéo động vết thương liền trực tiếp lăn xuống từ lưng ngựa, Lâm Triệt thấy vậy nhanh chóng đưa tay đỡ lấy hắn.
“Lâm tướng quân, chúng ta, chúng ta trúng mai phục, một đạo quân khác của Mặc Quốc mai phục giữa đường, khi Sa tướng quân dẫn chúng ta vừa đuổi kịp địch quân, giữa đường lại xuất hiện một đạo quân Mặc Quốc khác, đạo quân đó càng dũng mãnh hơn, chúng ta muốn rút lui đã không kịp nữa rồi.
Để bảo vệ Sa tướng quân, tướng sĩ của chúng ta đã bị c.h.é.m g.i.ế.c gần một nửa, Lâm tướng quân ngài mau nghĩ cách đi.”
Vị binh sĩ này nói xong thì vì kiệt sức mà ngất đi, Lâm Triệt vội vàng gọi hai binh sĩ đến khiêng hắn vào doanh trướng.
Ngụy Nhiên sau khi hiểu rõ tình hình liền hỏi Lâm Triệt: “Lâm tướng quân, bây giờ phải làm sao?”
Sa tướng quân là chủ soái, an nguy của y liên quan đến hướng đi của toàn bộ cục diện chiến trận, nếu y có chuyện gì, sĩ khí quân ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.