Trọng sinh làm giàu

Chương 101

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Tiến Quân vội vàng nói: "Không cần đến mức ấy."

Dù sao muội muội cũng đã xuất giá, y cũng không thể để nàng bị người khác khi dễ. Chuyện xưa, muội muội vì muốn y kinh doanh cửa hàng này mà đắc tội với hai vị tẩu tẩu.

"Số kim ngân này cũng chỉ là cho huynh vay mượn, chứ không phải ban tặng luôn, mượn ít hay nhiều cũng chẳng sao. Huống hồ, việc làm ăn của huynh lại đang phát đạt như thế, lẽ nào ta còn lo lắng huynh không trả nổi sao? Nhưng thực tình căn nhà này, nếu nhị ca muốn mua thì nên nhân lúc còn sớm mà tậu lấy, kẻo sau này giá cả lại leo thang." Tô Đan Hồng nói.

Lúc này thấy thời gian không còn sớm, Tô Đan Hồng bèn bảo nhị ca đưa hai mẫu tử nàng hồi phủ. Có xe ngựa đưa đón, quả nhiên nhanh chóng tiện lợi vô cùng.

Sau khi Tô Tiến Quân hồi phủ, liền cùng nhị tẩu bàn bạc về chuyện mua nhà.

"Vậy cũng tốn kém không ít kim ngân." Nhị tẩu Tô vừa nghe, trong lòng liền khẽ động. Thật lòng mà nói, thiếp nào nghĩ sau này sẽ trở về thôn trang sinh sống, thiếp chỉ muốn an cư lạc nghiệp tại trấn này.

Nếu muốn vĩnh viễn định cư tại trấn này, vậy nhất định phải có chốn dung thân của riêng mình, bằng không khó mà trụ vững lâu dài.

"Đan Hồng nói nếu chúng ta muốn tậu nhà, muội ấy sẽ cho chúng ta mượn một ngàn năm trăm lạng bạc." Tô Tiến Quân nói.

Nhị tẩu Tô nghe vậy vô cùng hoan hỉ, liền nói: "Chẳng có ai tốt bụng như tiểu muội chồng này! Tiến Quân, thiếp đã suy nghĩ kỹ rồi, thiếp sẽ nghe theo lời tiểu muội, căn nhà này chúng ta nhất định phải liệu cách mua lấy cho bằng được."

"Hiện tại gia đình chúng ta có bao nhiêu kim ngân?" Tô Tiến Quân hỏi. "Hơn hai trăm lạng bạc." Nhị tẩu Tô đáp, nghĩ tới việc sau khi tậu được căn nhà có thể an cư sinh hoạt tại trấn này, nàng vô cùng phấn chấn, liền nói: "Thiếp biết bây giờ vẫn còn thiếu, nhưng thiếp kiếm kim ngân cũng nhanh. Tiến Quân, lần sau huynh đi thu mua đồ ăn, huynh cũng hỏi thăm người thân trong thôn xem, xem họ có xuống sông đánh bắt cá không. Nếu có, huynh hãy thu mua hết. Hôm nay còn có mấy người hỏi vì sao không bán cá nữa đó."

"Được." Tô Tiến Quân đồng ý. Hai phu thê vì muốn tậu nhà, an cư lạc nghiệp tại trấn này, cũng mười phần nhiệt tình. Tô Đan Hồng hồi phủ, nàng đem chuyện này thuật lại với Quý Kiến Quân. Quý Kiến Quân tán đồng ý kiến của nàng: "Nhà cửa nên tậu sớm thì tốt hơn."

Trước đây, khi luận bàn về cửa hàng, trong tay ta cũng chẳng mấy dư dả, nếu không, khi ấy ta đã muốn mua ngay cửa hàng này rồi.

Về sau, nếu Tô Tiến Quân đồng thuận, cứ việc bán lại cho ta là được. Tạm thời cần chỗ dung thân thì tá túc nhà thuê chẳng nói làm gì, nhưng cả đời phải sống trong cảnh thuê mướn e rằng khó lòng chấp nhận.

"Chờ đến cuối năm, ta tất sẽ cấp cho đại ca vay một khoản kha khá, trước hết cứ mua lấy một căn nhà mà ở, sau này đại ca cứ thong thả hoàn trả cũng không muộn." Quý Kiến Quân thốt lời.

Tô Đan Hồng khẽ mỉm cười nhìn y: "Vậy chàng cũng không thể cùng mẫu thân nhắc đến chuyện này được."

"Chàng sao có thể đem chuyện này nói ra?" Quý Kiến Quân trừng mắt liếc nàng một cái.

Tô Đan Hồng khẽ cười: "Chàng hãy trông nom nhi tử, thiếp đi chuẩn bị bữa cơm đây.”

Nàng liền xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Chuyện giúp đỡ nhà mẹ đẻ, kỳ thực chỉ cần hai vợ chồng nàng hay biết là đủ. Tuy mẫu thân chồng nàng là người khoáng đạt, nhưng nếu khoản tiền lớn nhường ấy loan truyền ra ngoài, e rằng trong lòng bà tất sẽ nảy sinh hiềm khích, thậm chí còn đối với nàng có chút oán trách. Dù sao, trước đây chuyện cửa hàng nàng đã trực tiếp tặng cho đại ca bên nhà mẹ đẻ mà không cấp cho hai huynh đệ của Kiến Quân, chuyện này đối với mẫu thân chồng nàng khẳng định không dễ giải bày.

Dẫu cho quan hệ mẫu thân chồng nàng dâu của nàng vốn rất hòa thuận, nhưng cũng chẳng cần vì chuyện này mà khiến tình cảm sứt mẻ.

Còn về phía đại ca cùng nhị tẩu có tiết lộ ra ngoài hay không, thì chẳng cần bận tâm, hai người họ còn cẩn trọng hơn cả nàng.

Nàng chuẩn bị cơm trưa xong xuôi, liền để Quý Kiến Quân đem sang cho song thân, rồi sau khi y trở về, hai người bọn họ mới bắt đầu dùng bữa. Nhắc đến chuyện vườn trái cây, Quý Kiến Quân liền cười nói: "Mẫu thân trồng nhiều dưa hấu, dâu tây đến thế, đến lúc thu hoạch, tất sẽ bán được giá tốt."

"Mẫu thân đã nói muốn chia đều với thiếp, chuyện này nào có can hệ gì đến chư vị nam nhân các ngươi." Tô Đan Hồng khẽ cười nói.

Mẫu thân chồng nàng đã sớm ngỏ lời, đến lúc ấy sẽ chia đều. Tô Đan Hồng vốn định dâng hết cho bà, tuy nhiên Mẫu thân Quý lại không đồng thuận, Tô Đan Hồng đành phải chấp thuận cùng bà chia đôi, như vậy Mẫu thân Quý mới có thể an lòng.

Hơn nữa, Mẫu thân Quý một lòng đặt tâm huyết vào vườn dưa hấu dâu tây, bà chăm sóc vô cùng chu đáo.

Ngoài dưa hấu ra, Mẫu thân Quý còn chưa trông thấy dâu tây kết quả ra sao, năm nay chỉ là gieo hạt ươm giống, phải đến sang năm mới có thể thu hái quả. Song điều khiến Mẫu thân Quý bất ngờ lại chính là dâu tây lại có thể sinh trưởng tốt đến vậy, so với cây non trồng được hai năm cũng chẳng kém là bao, mắt thấy đã có thể kết trái, Mẫu thân Quý vô cùng hoan hỉ, chăm sóc càng thêm tận tâm.

Duy có điều, trái cây trong sân của Tô Đan Hồng lại còn tươi tốt hơn hẳn trên núi, hiện tại những quả dâu tây đã bắt đầu kết trái, theo đà này, chỉ e khoảng nửa tháng nữa là có thể thu hoạch. Dưa hấu sinh trưởng cũng chẳng kém phần tốc độ, song cũng chưa đạt đến trình độ kỳ diệu như dâu tây.

Nhưng tất thảy đều được gieo trồng trong sân nhà nàng, bởi vậy, chuyện chúng lớn nhanh đến nhường nào cũng chỉ có người trong nhà biết, không ai dám bàn tán gì thêm.

"Nương tử à, sao ta lại thấy mấy chậu cúc đặt trong sân nhà chúng ta càng thêm phần đẹp mắt?" Hôm nay Quý Kiến Quân đem hoa cúc ra phơi nắng, liền thốt lời.

Tô Đan Hồng đáp: "Trong sân nhà chúng ta vốn chẳng có vật gì đáng giá, thêm chút hoa cho đẹp mắt cũng là lẽ thường tình."

Quý Kiến Quân nói: "Chàng sang nhà lão Hồ xin về chút hạt giống nhé?”

"Cũng được. Chàng hãy thỉnh thím Hồ sang phủ một chuyến, thím ấy trông thấy mấy chậu cúc này ắt sẽ không còn nghĩ thiếp làm hư hết nữa." Tô Đan Hồng khẽ cười.

Quý Kiến Quân cũng vô cùng muốn khiến sân nhà mình trở nên đẹp đẽ hơn, trong thôn này nếu nói đến gia đình nào có của ăn của để, ắt hẳn chính là phủ nhà họ Hồ, y liền cất bước sang đó.

Thím Hồ hay tin Tô Đan Hồng ngỏ ý mời bà sang xem mấy chậu cúc, bà cũng tỏ ra vô cùng hứng thú. Ấn tượng của bà đối với Tô Đan Hồng vốn cũng chẳng tệ chút nào.

Vừa trông thấy vài bồn cúc vạn thọ, sắc lá xanh tươi, hoa khoe nở rộ, còn tốt hơn hẳn những khóm nhà mình, thím Hồ không khỏi ngạc nhiên đến sững sờ.

"Đan Hồng, cháu chăm sóc thế nào vậy?" Vốn chuyên nghề trồng hoa, thím Hồ thấy vậy bèn gạt bỏ mọi chuyện khác, lập tức dồn hết tâm trí quan sát. Với bà, việc vun trồng cây cảnh trọng yếu hơn thảy mọi sự trên đời.

Những khóm hoa cúc nhà bà dẫu lá có sum suê không kém, song lại không sao sánh bằng thần thái tươi tốt, sinh động, căng tràn sức sống của những chậu cúc do phu nhân Kiến Quân vun trồng.

Dẫu người thường khó lòng nhận ra, song với con mắt tinh tường của thím Hồ, bà chỉ cần liếc qua là đã thấy rõ.

"Thưa thím Hồ, sân nhà cháu còn đôi phần trống trải, cháu muốn trồng thêm vài loại cây cảnh. Không hay thím có thể ban cho cháu một ít hạt giống không ạ?" Tô Đan Hồng khẽ thưa.

"Được thôi." Thím Hồ không chút chần chừ. Bà đã nhận ra phu nhân Kiến Quân quả có bản lĩnh phi phàm, bèn lấy ra một ít hạt giống, đoạn nói: "Chừng này hạt giống cháu cứ trồng tạm. Để thím tìm thêm cho cháu những hạt giống thượng hạng nhất. Mấy chậu cúc này giờ cũng do cháu chăm sóc, đợi đến kỳ thì đem đi bán. Lần này không cần chia đôi nữa, cháu hưởng bảy phần, thím ba phần là đủ rồi."

Tô Đan Hồng lắc đầu: "Ta đã nói rõ từ trước, năm phần ta, năm phần thím, vậy cứ y như cũ. Thím đừng quá khách khí với cháu, ngõ hầu về sau chúng ta còn hợp tác lâu dài."

Trọng sinh làm giàu

Chương 101