Trọng sinh làm giàu

Chương 155

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lúc Tô Đan Hồng về đến nhà mới có thể chuẩn bị cơm trưa. Sáng mới đi dạo về, thằng bé Tê Tê còn ngái ngủ thì giờ đã say giấc rồi.

Bế con vào phòng cho ngủ, cô mới bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Một bát canh cá diếc, một nồi thịt kho Tàu, còn có món rau cải dầu xào. Cô còn đặc biệt chuẩn bị cháo hạt sen thịt nạc cho Nhân Nhân.

Sau khi Quý Kiến Quân trở về, tiện đường lên núi đón Nhân Nhân về. Hai cha con vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng. Dạ dày Quý Kiến Quân cũng réo lên từng hồi, Nhân Nhân nghe thấy bèn nhìn bụng anh, sau đó còn học theo tiếng bụng anh mà kêu rột rột, một bên thằng bé nhìn ba nhếch miệng cười.

"Dám trêu ba hả?" Quý Kiến Quân trợn mắt nhìn thằng bé.

Nhân Nhân không sợ ba, nhếch miệng cười nói: "Mẹ chuẩn bị món ngon rồi đấy, ba ăn đi.

"Ba ăn cùng Nhân Nhân." Quý Kiến Quân cười nói.

Nhân Nhân lôi kéo anh đi rửa mặt rửa tay. Rửa xong, hai cha con liền tới phòng bếp, trên bàn đã được bày biện sẵn. "Đói bụng lắm chưa? Có thể ăn cơm rồi đấy." Tô Đan Hồng nói.

"Tê Tê đang ngủ sao?" Quý Kiến Quân hỏi.

"Ừm." Tô Đan Hồng gật đầu, sau đó nhìn chồng mình trở về phòng nhìn thoáng qua, lúc này mới quay lại ăn cơm.

"Trong nhà có Đại Hắc thì ai có thể vào cửa được chứ?" Tô Đan Hồng nói. Hiện giờ Đại Hắc đã to lớn như một chú nghé con, tuy rằng không có được thân thủ lanh lẹ như Quý Kiến Quân, nhưng cũng khiến ngay cả Quý Kiến Quân cũng phải mệt bở hơi tai, nói gì đến mấy kẻ khác? Một mình nó có thể cân ba tên, coi như nhẹ nhàng như không.

Hơn nữa cô còn ở trong nhà đây này.

"Sáng nay không được nhìn mặt thằng bé, anh nhớ nó quá." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng cười cười, đút cháo cho Nhân Nhân ăn. Nhân Nhân ngoan ngoãn ăn cháo mẹ đút.

Quý Kiến Quân cũng bắt đầu ăn, nói: "Năm nay Nhân Nhân phải tập ăn cơm rồi."

"Con biết." Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu. Tô Đan Hồng liền chuyển sang chuyện chị cả Hà: "Chị cả Hà đã thuận rồi, nhưng phía anh Tôn thì có lẽ phải cẩn trọng thêm đôi chút. Chắc hẳn anh ấy sẽ đợi bàn giao công việc ở cửa hàng xong xuôi thì mới có tin tức cụ thể."

"Đó cũng là lẽ thường tình," Quý Kiến Quân không hề tỏ ra phản đối.

Không phải anh không tin tưởng anh Tôn Đại Sơn, mà là tình cảnh hiện tại của anh ấy, Kiến Quân cũng có thể hình dung được phần nào. Về cơ bản, công việc của anh Tôn chính là trụ cột chính của cả gia đình họ.

Nếu là mình, Kiến Quân cũng chẳng bao giờ buông xuôi khi chưa tìm được công việc mới. Công việc của một người đàn ông có gia đình đâu chỉ là chuyện riêng của anh ta, mà còn là trách nhiệm với cả một tổ ấm phía sau.

"Con đã thưa với cha rồi, sáng mai con sẽ cùng cha lên Thành phố Đại học." Quý Kiến Quân nói.

"Cũng đâu cần vội vã như thế, trên núi còn không ít việc." Tô Đan Hồng ngẫm ngợi.

Hiện tại vườn cây ăn trái chỉ mới trồng giống anh đào, các loại cây khác vẫn chưa kịp vun trồng. "Giao cho bác cả là được thôi, ông ấy sẽ trông nom chu đáo." Quý Kiến Quân đáp.

Thực ra cho dù không ai trông nom thì ba người Vương Đại Cương, Hứa Kiến Quốc và Dương Ái Sâm cũng sẽ chăm bón đâu ra đấy cả. Chẳng qua nếu đã hứa để bác cả Quý trông nom, vậy thì cứ để ông ấy toàn tâm toàn ý lo liệu cho tốt.

Tô Đan Hồng hỏi: "Tiền nong liệu có đủ không? Giá nhà ở Thành phố Đại học dạo này đã đội lên nhiều lắm rồi."

Khoản tiền cô Tiên cho anh hai vay vẫn chưa đòi được, sau đó ông Tần lại vay thêm một mớ nữa, rồi vườn trái cây lại tốn kém mua thêm cây giống mới, quả thực là phải chi tiêu không ít tiền bạc.

"Đủ chứ." Quý Kiến Quân khẽ gật đầu, tỏ vẻ tự tin.

Anh đã dám nghĩ đến việc lên Thành phố Đại học mở cửa hàng làm ăn thì tất nhiên là đã có tính toán về tiền bạc. Nếu không có vốn liếng trong tay thì làm sao anh dám nghĩ xa xôi như vậy, chính vì có chút vốn nên anh mới muốn ra ngoài bươn chải.

Tô Đan Hồng nghe vậy cũng yên lòng, không nói thêm lời nào, chỉ dặn dò: "Có thể cho chị cả Hà và gia đình họ ở tạm một thời gian, nhưng sau này nhất định phải dọn đi."

Cô đã đọc được trong sách một câu chuyện về việc cho họ hàng mượn nhà ở. Ban đầu quan hệ hai nhà vẫn thân thiết, nhưng sau đó lại dần dần rạn nứt.

Cứ như thể trong sách vẫn thường kể, khi chủ nhà muốn đòi lại, người thân lại không chịu, quay ra mắng chửi là vô tình, ruột thịt mà không có tình nghĩa. Rằng tiền thuê nhà có phải không đóng đâu, hay là chê ít thì cứ việc tăng lên!

Dù biết chị cả Hà là người hiểu lý lẽ, lại chủ động nói trước mọi chuyện, nhưng lòng người vốn dĩ khó lường, chớ nên tin tưởng quá, nó biến đổi nhanh như chớp mắt, nói vậy cũng chẳng ngoa.

Bởi vậy, cần phải nói rõ đây là cửa hàng riêng của vợ chồng cô. Trước mắt có thể cho họ ở tạm, nhưng sau này nhất định phải chuyển đi, vì còn phải mở rộng và phát triển việc làm ăn.

"Chuyện này cứ để anh lo liệu." Quý Kiến Quân dứt khoát nói.

Tô Đan Hồng hiểu rõ tài năng và sự tháo vát của chồng nên cũng không chút bận tâm. Ăn xong bữa cơm trưa, cô liền giục Quý Kiến Quân đi trông nom Nhân Nhân và Tê Tê rồi tự mình dọn dẹp bếp núc, lúc ấy mới quay lại cho Tê Tê b.ú sữa.

Quý Kiến Quân đánh một giấc trưa chừng nửa tiếng đồng hồ rồi lại lên núi. Định sáng sớm mai lên đó, nên giờ anh chắc chắn phải chuẩn bị mọi thứ tươm tất.

Trứng gà đã được xếp sẵn sàng, còn có cả gà sống và những trái dâu tây tươi rói cũng được chuẩn bị để mang đi bán.

Nhưng chuyến này anh chỉ là tiện đường ghé qua thôi, việc chính vẫn là tìm kiếm địa điểm mua lại cửa hàng, nên cũng không định mang vác quá nhiều đồ đạc. Vốn dĩ, việc mua nhà mua đất, nếu nhờ Chân Miêu Hồng chắc chắn sẽ thuận lợi không ít vì họ hàng chị ấy làm bên mảng bất động sản. Tuy nhiên, Quý Kiến Quân cũng đã quá quen thuộc với khu vực đó. Bao lần đi mua đồ đạc, anh đã lùng sục khắp các ngõ ngách, trong lòng đã nắm rõ mười mươi nên cũng không muốn làm phiền Chân Miêu Hồng, thực tình lúc này chị ấy cũng đang rất bận bịu.

Cha Quý rít một hơi thuốc lào, trầm ngâm hỏi: "Muốn mua cửa hàng ở khu Đại học thì ít nhất phải có năm nghìn đồng. Con có đủ tiền không?" Mẹ Quý nghe vậy thì sửng sốt: "Kiến Quân, con định mua cửa hiệu ở khu Đại học thật sao?" Bà quả thực chưa từng nghe con trai nói qua. "Dạ vâng, không thể cứ bày bán rong mãi được, con muốn mua hẳn một căn bên ấy, sau này cứ thế mà chuyển hàng qua, đỡ mất công hơn nhiều." Kiến Quân đáp. "Thường ngày tụi con đi bán cũng có vất vả mấy đâu, sao phải đến tận khu Đại học mà mua cửa hàng chứ? Số tiền đó chắc là không ít đâu con ạ." Mẹ Quý nói.

"Vậy thì bao lâu mới đi được một chuyến chứ mẹ? Về sau có cửa hàng riêng, ngày nào cũng có thể mở cửa buôn bán, mà hàng nhà mình chất lượng như vậy, chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu." Kiến Quân phân trần.

"Thế nhưng mở cửa hàng bên ấy, con định tìm ai đứng bán đây?" Mẹ Quý lại hỏi.

"Con đã có người lo liệu rồi." Quý Kiến Quân gật đầu xác nhận.

"Bà hỏi nhiều làm gì, cứ hỏi mấy chuyện có ích thôi." Cha Quý nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Mẹ Quý thanh minh: "Chẳng phải tôi lo Kiến Quân làm ăn thua lỗ đó sao?" "Kiến Quân nhà mình đã bao giờ thua lỗ trong chuyện làm ăn đâu chứ?" Cha Quý đáp lời.

Đến lúc này mẹ Quý mới sực nhớ ra, vội hỏi: "Kiến Quân, con định mua cửa hàng, Đan Hồng đã biết chưa?"

"Đan Hồng đã biết ạ." Quý Kiến Quân gật đầu. "Thế con bé có nói là nên làm hay không không?" Mẹ Quý sốt ruột hỏi thêm.

Quý Kiến Quân khẽ mỉm cười, hiểu rõ ý tứ của mẹ mình: "Mẹ à, Đan Hồng cũng rất ủng hộ, con bé nói nhất định sẽ làm ra tiền." Chín phần mười là mẹ anh lại nhớ đến lời của cô Hồ Đại Tiên.

Quả nhiên, vừa nghe con dâu nói thuận, mẹ Quý liền an tâm hơn hẳn, bà nói: "Vậy thì tốt rồi, tốt quá rồi! Đã muốn mua cửa hàng thì dứt khoát mua rộng rãi một chút. Nhà mình nhiều hàng hóa đến vậy, sau này ở sát chân núi còn một cái nữa, dù sao cũng không thể nào cứ mãi chật chội thế được, phải không nào?" Nếu con dâu đã nói làm ra tiền được, vậy thì cứ làm lớn một chút!

Trọng sinh làm giàu

Chương 155