Bởi vì bọn họ về nhà quá bất ngờ, bà Quý khi ấy còn đang ngồi nói chuyện với mấy bà hàng xóm về chuyện giá cả ở chợ bây giờ cũng không tốt, việc buôn bán ngày càng khó khăn. Hôm trước bà bán chẳng được mấy thứ đã phải đem về, cũng chẳng biết lần sau có bán hết được không nữa.
Đi đi lại lại, tiền xe cộ ngốn không ít đâu, mà cũng chẳng biết có thu hồi được vốn hay không. Mãi cho đến khi Quý Kiến Quân cùng cha Quý trở về, bà Quý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến khi đi vào trong nhà, bà liền hỏi: "Sao rồi, đã tìm được cửa hàng ưng ý nào chưa?" "Được rồi, nhưng giá tiền khá cao." Cha Quý cau mày đáp. "Bao nhiêu tiền?" Bà Quý hỏi. "Năm nghìn đồng." Cha Quý nói. Bà Quý tròn xoe mắt, hỏi lại: "Năm nghìn đồng? Cửa hàng nào mà đắt đỏ đến thế?"
Bà biết cửa hàng ở thị trấn đại học tất nhiên sẽ rất đắt tiền, nhưng đắt đỏ đến thế, bốn ngàn đồng của thằng bé sao mà đủ được? Lúc trước Kiến Văn đã mua một căn nhà ở Giang thị, nếu bán đi thì được bao nhiêu tiền? Một cái cửa hàng so với một căn nhà của Kiến Văn còn đắt hơn nhiều.
"Mẹ, cửa hàng đó cũng rộng khoảng chừng một trăm sáu mươi mét vuông, cũng không đắt lắm đâu." Quý Kiến Quân chợt không biết phải nói sao.
"Năm nghìn đồng mà con còn cho là không đắt ư? Con cho rằng tiền của con đều từ trên trời rơi xuống hay sao, mà con đã ngã giá với người bán chưa?” Bà Quý hỏi dồn dập.
Quý Kiến Quân mỉm cười, nói: "Mẹ, tại mẹ chưa nhìn thấy cửa hàng đó. Nó rất gần chợ, giá cả như vậy là rất tốt rồi, hơn nữa sau này chắc chắn sẽ không còn cái giá năm nghìn đồng này nữa đâu. Con đã tính toán kỹ càng về khu chợ đó, tương lai phát triển sẽ rất xán lạn."
Bà Quý vẫn cứ tiếc của không thôi, dù sao cũng là năm nghìn đồng, số tiền đó cũng không phải nhỏ. Cho dù ở năm trước bà đã làm ra tiền nhưng bà vẫn hiểu được, năm nghìn đồng vẫn còn quá đắt.
Người bình thường cũng chẳng ai dành dụm được một số tiền nhiều như vậy cả, vậy mà bây giờ lại đổ tiền bạc vào một cái cửa hàng, chẳng lẽ cửa hàng đó được dát vàng hay sao?
Quý Kiến Quân nhìn thấy mẹ mình phiền muộn vì phải chi tiêu một khoản tiền lớn đến vậy, anh chỉ có thể nhìn sang vợ mình cầu cứu, bởi chỉ có lời vợ nói mẹ mới nghe và tin tưởng.
Tô Đan Hồng mỉm cười đi đến gần mẹ Quý, dịu dàng nói: "Mẹ à, mẹ cũng đừng lo lắng quá. Cửa hàng mà Kiến Quân mua ở vị trí rất tốt, chắc chắn sẽ sinh lời thôi ạ."
Mẹ Quý nghe vậy liền vội vàng hỏi: "Thật sự là không lỗ vốn sao? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của hai đứa con mà."
"Dạ, sẽ không lỗ vốn đâu ạ." Tô Đan Hồng gật đầu khẳng định.
Từ trước đến nay, những cửa hàng mua được ở gần chợ bao giờ cũng chỉ sinh lời chứ chưa từng lỗ vốn, trừ phi chợ đó không còn hoạt động nữa. Nhưng cô tin vào ánh mắt của Kiến Quân, cô tin chỉ cần anh đã nói chỗ đó tốt thì chắc chắn sẽ tốt.
"Vậy là được rồi." Quả nhiên mẹ Quý đã yên tâm hơn rất nhiều.
"Mẹ, từ giờ mỗi ngày con đều sẽ lái xe đến thị trấn đại học, tiền chắc chắn sẽ kiếm lại được nhanh thôi." Quý Kiến Quân nói. Về chuyện này thì cha mẹ Quý đều không can thiệp sâu, chỉ cần giúp được gì, hai ông bà đều sẽ tận tình giúp đỡ.
"Vợ à, ngày mai em đến nhà chị Hà nói chuyện với chị ấy trước đi. Anh và cha sẽ lại đi đến chỗ đó một chuyến nữa, đến lúc đó phải hỏi rõ xem chị ấy có đồng ý hay không." Quý Kiến Quân dặn dò.
"Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu đáp lời.
Sau đó họ bắt tay vào làm cơm chiều. Bận rộn cả một ngày trời, dù sao cũng phải tẩm bổ cho bản thân một chút.
Nấu một nồi canh xương hầm, món thịt lợn xào ớt xanh, trứng chiên vàng ươm và một đĩa rau luộc thanh đạm. Quý Kiến Quân cảm thấy bữa tối hôm nay thật vừa miệng. Sau khi ăn no, anh nói với vợ: "Vợ à, thật ra còn một chỗ khác sát vách cửa hàng của chúng ta, nhìn cũng không tệ chút nào."
Tô Đan Hồng nghe vậy đã biết anh đang nghĩ gì, cô cười nói: "Anh có muốn mua luôn không?"
"Cửa hàng đó chúng ta cũng có thể mua luôn, nhưng trong nhà mình không còn dư dả bao nhiêu tiền nữa rồi." Quý Kiến Quân đáp.
Lần này đã bỏ ra tới năm nghìn đồng, chi phí trang trí, sửa sang lại tiệm tuy không quá tốn kém, nhưng cũng ngốn mất một khoản không nhỏ.
"Vậy cửa hàng kia giá bao nhiêu tiền?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Cửa hàng đó tuy không quá lớn, nhưng nếu gộp cả hai lại sẽ thành một không gian rộng rãi, gần giống như cửa hàng bách hóa em từng thấy vậy." Quý Kiến Quân giải thích.
Tô Đan Hồng nhíu mày nhìn anh: "Anh là đang muốn mở cửa hàng tổng hợp (bách hóa) luôn sao?"
"Cũng đại khái là vậy." Quý Kiến Quân bật cười.
"Vậy thì anh cần phải mua một mảnh đất lớn, muốn mở một cửa hàng tổng hợp (bách hóa) cần không ít đất đâu." Tô Đan Hồng nhắc nhở.
Quý Kiến Quân gật đầu: "Chuyện này tạm thời cứ tính sau."
Bọn họ cũng không thể một lần làm hết ngần ấy chuyện được. Những chuyện như thế này, thật sự không thể nóng vội, bởi dù có vội cũng chẳng ích gì khi trong tay họ không còn dư dả bao nhiêu tiền.
Nhưng cũng may mắn, trên núi vẫn đang thu hoạch không ngừng. Ông Tần cũng đã đến thanh toán các hóa đơn còn nợ, lại có thêm mấy trăm đồng. Tô Tiến Đảng cũng đưa trước sáu trăm đồng, phần còn lại sẽ tính sau, Tô Đan Hồng tính toán chắc cũng phải đến cuối năm nay mới trả hết.
Anh hai cô giờ đây vô cùng chăm chỉ, chị dâu thứ Tô cũng tháo vát làm ăn. Trời thương cho được ít của cải, hai vợ chồng cũng sống rất tiết kiệm. Vốn không phải người thích nợ nần ai, họ vẫn luôn cố gắng trả hết khoản nợ ở chỗ cô.
Tuy nhiên, với những khoản thu nhập này vẫn chưa đủ để thực hiện những tính toán lớn của hai vợ chồng cô. Việc này Tô Đan Hồng tạm thời không bận tâm đến nữa, cứ để anh ấy tự giải quyết.
Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân bận việc trên núi, anh dẫn Nhân Nhân đi cùng. Còn Tô Đan Hồng thì cùng Tề Tê đến thị trấn tìm chị Hà.
"Đan Hồng!" Vừa nhìn thấy cô, chị Hà đã niềm nở chào đón.
"Chị Hà, chị sắp xếp công việc ở nhà nhé, Kiến Quân đã mua xong cửa hàng rồi, ngày mốt là có thể bắt đầu chuyển đồ sang đó, cho nên có thể sẽ phải nhờ đến chị sang dọn dẹp, chuẩn bị một chút." Tô Đan Hồng nói.
"Nhanh như vậy sao?" Chị Hà kinh ngạc hỏi, bởi chị cứ nghĩ cũng phải mất một thời gian kha khá chứ.
"Vậy chị có bận gì không ạ?" Tô Đan Hồng mỉm cười hỏi. Đương nhiên là phải nhanh rồi, đàn gà trên núi giờ đã lớn, đẻ không ít trứng, chỉ để lại chút ít dùng, còn đâu đều đem bán hết. Chỉ dựa vào mỗi cửa hàng trên thị trấn của anh hai cô thôi, còn có cửa hàng của ông Tần nữa, thỉnh thoảng còn có những tiểu thương cũng sẽ đến đó mua một ít, tuy số lượng mỗi đợt không lớn, nhưng gom lại cũng chẳng kém cạnh các cửa hàng khác là bao.
"Không bận gì cả, chị sẽ sang đó dọn dẹp. Em nói Kiến Quân đến đón chị nhé, chị sẽ sang đó giúp mọi người." Chị Hà vội vàng nói.
"Chị đã nói qua với anh Tôn chưa vậy ạ? Nếu không tối nay chị nói với anh ấy một tiếng, để anh ấy cũng bớt lo lắng. Cửa hàng bên em có phụ cấp tiền ăn, một tháng mười bảy đồng, tiền lương cũng không kém cạnh các cửa hàng khác trong trấn là bao."
Lúc trước chuyện mở cửa hàng còn chưa đâu vào đâu, hiện tại cửa hàng đã chuẩn bị bước vào hoạt động, chị ấy nghĩ cũng phải nên nói với chồng mình, tránh để anh lo lắng. Vả lại, tiền lương một tháng của hai vợ chồng lên đến bảy mươi đồng, số tiền này đối với chị ấy là không hề ít. "Được, đêm nay chị sẽ nói với anh ấy, ngày mai để anh ấy nộp đơn xin nghỉ việc, ngày mốt sẽ cùng chị đi đến khu chợ đại học!" Chị Hà nói, không nói nhiều, chị ấy cũng vui vẻ đồng ý ngay.
"Vậy thì làm phiền chị rồi." Tô Đan Hồng mỉm cười.
"Gì mà phiền chứ? Chị còn phải biết ơn Đan Hồng em, em không biết đâu, hiện tại nhà máy trên núi đang rục rịch sa thải công nhân đó.” Chị Hà lắc đầu thở dài.
Tô Đan Hồng gật đầu, nói: "Hiện tại các xí nghiệp nhà nước giờ đã dần chuyển sang mô hình tư nhân, chắc chắn sau này sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng mà cửa tiệm ở con đường trung tâm thị trấn của bọn em, sau này có lẽ sẽ buôn bán khá hơn."
Hai người nói chuyện một hồi, Tô Đan Hồng lúc này mới ôm Tề Tê từ biệt. Hai mẹ con đi đến cửa hàng của Chân Miêu Hồng xem thử, không ngờ Chân Miêu Hồng vậy mà đang ở đây.