Trọng sinh làm giàu

Chương 161

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chị Hồng vốn dĩ không định ngủ lại, nhưng cô ấy vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập đến, nên đánh một giấc hơn tiếng đồng hồ.

Tô Đan Hồng rót cho chị ấy một cốc nước, mang vào tận giường, cười nói: "Lần sau chị cũng đừng đi theo Kiến Quân nữa. Anh ấy là cái đồ ham rượu đó mà."

Chị Hồng nói: "Chị với chồng chị cũng thường quá chén như cơm bữa ấy mà. Lần sau chị có tới sẽ mang cho em một chai rượu ngoại xịn, bảo đảm em sẽ rất thích!" Gần cuối câu, chị Hồng hạ giọng nhỏ nhẹ.

Hiện tại tuy nói rằng đã rục rịch đổi mới, dỡ bỏ cấm vận, nhưng đối với việc nhập khẩu hàng hóa nước ngoài vẫn là chuyện khá tế nhị.

Tô Đan Hồng cười cười.

Đợi chị ấy đánh răng rửa mặt xong xuôi, chờ chị Hồng sửa soạn xong hết, cô mới dẫn chị ấy cùng hai nhóc Nhất Nhất và Te Te ra vườn cây trái.

"Vườn cây trái nhà em, chị càng nhìn lại càng thích." Chị Hồng tấm tắc. Nhìn những cây ăn quả tất cả đều xanh tốt mơn mởn, những cây non đã trổ đầy hoa, hứa hẹn một mùa vụ bội thu rực rỡ.

"Tháng sau anh đào đã có thể hái quả rồi, tháng sau chị lại ghé qua, em sẽ cho người hái cho chị," Tô Đan Hồng nói.

"Anh đào thơm ngon thật đó em, cả nhà chị ai cũng thích ăn. Thế này thì chị sao đành lòng mà từ chối em được chứ?" Chị Hồng tươi cười đáp lời.

"Chị khách sáo làm gì không biết, trên ngọn núi bên cạnh, Kiến Quân nhà em còn trồng rất nhiều đấy. Hơn nửa khu đất trên đó đã phủ kín anh đào rồi, qua một năm sẽ nhanh chóng phát triển sum suê thôi." Chị Hồng lại tấm tắc: "Thật là Kiến Quân nhà em có con mắt tinh đời, còn biết trồng nhiều giống anh đào ngon như vậy." Chị ngừng một lát rồi hỏi: "À mà đúng rồi, trên núi này còn mật ong không em? Lần trước em cho chị mấy bình, chồng chị đem biếu mấy chú bác trong nhà, ai nấy dùng xong còn đến khen nức nở, nói mật ong này rất tốt, còn muốn dùng thêm nữa."

"Dạ còn một ít ạ, chị đợi em một chút lát nữa em sẽ qua đó lấy cho chị. Mà chị cũng nên uống thử đi, chị cứ dùng khoảng một tháng xem mật ong nhà em tốt như thế nào," Tô Đan Hồng nhướng mày nói.

"Thật sự tốt đến vậy sao?" Chị Hồng vẫn còn bán tín bán nghi.

Tô Đan Hồng chỉ mỉm cười.

Mật ong của nhà cô là loại thượng hạng, vừa ngon vừa bổ. Trong thôn này có một ông chú thuộc họ hàng xa của nhà họ Quý, tuy quan hệ có phần xa cách nhưng dù sao cũng chung một cội nguồn. Trước kia ông cụ ấy hay bị ho khan, sau đó cháu trai của ông cứ đến đây mua mật ong về pha nước chanh cho ông uống, vậy mà thấy bớt ho đi trông thấy. Sau đó, tin này cứ thế lan truyền khắp thôn, kẻ tin người ngờ. Ấy vậy mà, ngay cả những người không tin cũng tò mò mua về dùng thử, mỗi khi nhàn rỗi lại pha uống, lúc này mới thực sự tâm phục khẩu phục mà khen mật ong này quả thực tốt. Nhưng giá của mật ong cũng không hề rẻ, trong thôn này cũng chẳng có mấy người mua, chủ yếu là giới trí thức và sinh viên ở khu thị trấn đại học.

Tô Đan Hồng đi lấy ấm nước, sau đó cô nhờ Nhân Nhân đi tưới cây bằng nước suối linh tuyền giúp mình. Nhân Nhân cũng rất thích nhiệm vụ này, thằng bé cầm cái ấm nhỏ với đôi chân ngắn ngủn của mình đi tưới nước cho từng cây một cách tỉ mỉ. "Chuồng gà bây giờ cũng lớn hơn nhiều rồi nhỉ," Chị Hồng đi cùng cô ra chỗ hai cái chuồng gà, nói. " Đúng là lớn hơn rồi, nhưng nuôi chưa được nhiều lắm, núi bên cạnh cũng có thêm hai chuồng nữa đấy," Tô Đan Hồng đáp.

"Nếu sau này mở cửa hàng bách hóa ở trên trấn thì cũng có thể về đây lấy trứng về đó bán được đấy," Chị Hồng đi tiếp vừa nói vừa nghĩ. "Em chỉ sợ nơi đó không tiêu thụ được nhiều đến thế," Tô Đan Hồng nhìn cô ấy, dò hỏi: "Chị Hồng, có phải chị đã nghe ngóng được tin tức gì từ bên trong rồi đúng không?" "Cũng không hẳn là tin mật hoàn toàn, chị chỉ nghe nói ở cấp trên có một gia tộc lớn, đã cho con cháu bắt đầu đổ vốn làm kinh tế biển, còn mấy cái nhà máy ở trên trấn chị cũng đã nhắm được vài chỗ ưng ý, chị cũng muốn mua lại rồi sửa sang một chút. Đến lúc đó việc làm vẫn đảm bảo, mà thu nhập cũng không phải ít. Chị mà mở cửa hàng bách hóa gần nhà máy nữa thì việc buôn bán chắc chắn sẽ rất phát đạt," Chị Hồng nói.

"Chị Hồng, chị đã hỏi qua bên nhà nước chưa, việc thu mua lại cửa hàng bách hóa cần bao nhiêu tiền?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Chuyện này mấy đứa khỏi cần phải lo, cứ để chị lo liệu là được." Chị Hồng biết bọn họ vừa mới mua cửa hàng ở khu đại học, trong tay hiện tại làm sao còn nhiều tiền được nữa.

Nhưng nếu sau này cửa hàng bách hóa được chị ấy mở lại, thì chị ấy cũng chỉ muốn giao cho hai vợ chồng Tô Đan Hồng quản lý. Chị ấy không tin tưởng người ngoài, làm sao có thể giao một cửa hàng bách hóa lớn như vậy được chứ. Bởi vậy, chị ấy muốn hai vợ chồng có thêm thu nhập, vả lại công việc sau này cũng còn bộn bề.

"Em sẽ về bàn bạc lại với Kiến Quân sau, rồi sẽ nhanh chóng cho chị câu trả lời." Tô Đan Hồng nói. "Ừm, không cần phải gấp gáp đâu." Chị Hồng khẽ gật đầu.

Khi trời sập tối, chị Hồng mới trở về, chẳng kịp ăn cơm chiều. Quý Kiến Quân đưa cô ấy về, còn mang theo năm bình mật ong, mỗi loại trái cây hai cân và hai chậu cây hoa cúc cảnh.

Vốn Tô Đan Hồng còn muốn tặng cho chị ấy một rổ trứng gà, nhưng chị ấy kiên quyết không chịu nhận, còn nói nếu cô cứ khách sáo như vậy thì lần sau chị ấy sẽ không ghé lại nữa.

Bởi vì những món đồ chị Hồng lấy, Tô Đan Hồng đều không lấy tiền. Khi Quý Kiến Quân trở về, Tô Đan Hồng liền kể ngay với anh về chuyện cửa hàng bách hóa. "Anh dự đoán cửa hàng bách hóa này, chắc chắn phải tầm mười ngàn đồng." Quý Kiến Quân nói, "Mảnh đất ở chỗ đó không hề nhỏ, hơn nữa bên trong cửa hàng phải được trang bị tươm tất. Ban đầu chỉ là những thứ cơ bản như vậy, nhưng dù có mười ngàn đồng cũng chưa chắc đã đủ."

"Kiến Quân, anh có dự định hợp tác với chị Hồng về chuyện cửa hàng bách hóa này không?" Tô Đan Hồng nhìn anh hỏi.

Quý Kiến Quân nhíu mày suy nghĩ, rồi lại gật đầu nói: "Mở cửa hàng bách hóa cũng không phải là chuyện tồi." Anh đương nhiên đã nghĩ đến chuyện này, trước đây anh chưa từng nung nấu ý định làm ăn lớn đến vậy. Nhưng hiện tại anh muốn có thể mang đến một cuộc sống tốt đẹp cho vợ và con của mình. Hai vợ chồng vừa có thêm một thằng cu nữa, mà xem chừng vợ anh vẫn còn muốn sinh thêm con, vì vậy, là một người cha, anh làm sao có thể không cố gắng vun vén, để sau này còn có cái mà chia cho lũ trẻ?

Tuy rằng hiện tại đã có hai "quả núi" vững chắc, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Vậy anh lấy hai ngàn đồng này đầu tư vào đó đi. Cửa hàng bách hóa ấy cũng không chia nhiều cổ phần, chúng ta cứ lấy ba mươi phần trăm là được. Còn về phần đất cho thuê, chúng ta cũng không cần bàn nhiều với chị Hồng, chỉ cần chúng ta lấy tiền hoa hồng là được rồi." Tô Đan Hồng nói.

"Được." Quý Kiến Quân khẽ cười.

"Anh xem, bây giờ anh không có thời gian, lại còn phải thuê người để đi lấy hàng hóa chở về. Hay là anh thử hỏi qua bác cả và bác hai xem sao? Ai chịu khó đi học lái xe, chúng ta sẽ bỏ tiền ra cho người đó học. Đến lúc đó người ấy sẽ phụ trách chở hàng hóa cho chúng ta." Tô Đan Hồng đề xuất.

Giờ lại có thêm một cửa hàng bách hóa mới, nên chi bằng thuê người nhà mình làm cho tiện. "Chuyện nhập hàng hóa cứ giao cho anh hai đi, cứ để chị hai ở nhà sắp xếp việc nhà cửa là được rồi. Dù sao chị ấy cũng chăm nom gia đình tốt hơn, cũng không gặp trở ngại gì trong vấn đề này." Quý Kiến Quân ngẫm nghĩ rồi nói.

"Còn em Kiến Văn thì không cần bận tâm đến, hai vợ chồng đều đã có công việc ổn định. Về phần hai người anh trai của anh, nếu đã giúp thì anh sẽ giúp cả hai, bằng không thì thôi. Dù sao giúp người này, bỏ người kia cũng chẳng phải chuyện hay ho gì."

Hiện tại thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa rồi, mỗi nhà đều có công ăn việc làm ổn định, cũng sẽ không tranh cãi ồn ào nữa.

Việc này chị Hồng cũng không cần phải bận tâm. Về phần anh trai và chị dâu của anh, anh phải đi đến hỏi bọn họ một chút. Hiện tại thời gian cũng còn khá sớm, chắc là cả hai nhà đều đang ở nhà, cho nên Quý Kiến Quân đứng dậy đi ra ngoài.

Trọng sinh làm giàu

Chương 161