Bà chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về người chị dâu này.
Trước đây, lúc còn trẻ thì thích chèn ép người khác, nhưng bản lĩnh thật sự thì chẳng có tẹo nào, lại thêm cái tính hống hách ấy, thật sự khiến bà chướng mắt.
Thôi thì chuyện cũ bỏ qua, nói chuyện bây giờ xem bà ta làm cái trò gì đây?
Ban đầu là bác cả của Kiến Quân tìm đến con trai bà để hỏi sang nhượng, ấy là cả gia đình bà ta cùng đồng ý, chứ làm sao ông ấy lại không được vợ mình gật đầu cho chứ?
Không thể nào có chuyện đó. Không chỉ vợ ông ta mà cả gia đình đều đồng ý, nếu không thì quả núi này không đời nào được chuyển nhượng cho người ngoài.
Bây giờ mắt thấy vườn cây ăn trái muốn phát triển, bà ta đã mắc bệnh đố kỵ, thật sự khiến cho bà chỉ muốn chạy sang tát cho mấy cái bạt tai cho hả giận.
Năm ngoái hái trái cây bà còn phải đi mời mọc người ta giúp đỡ, năm nay thì đừng hòng mà có được chút lợi lộc gì!
Nói xong chuyện bực mình này, mẹ Quý lại hỏi sang chuyện của Quý Kiến Nghiệp: "Anh hai con hiện tại lái xe thế nào rồi?"
"Anh hai lái xe vẫn ổn, mẹ không cần lo. Chị dâu cả cũng là người chịu khó làm ăn." Quý Kiến Quân trấn an.
Nghe xong chuyện về hai chị em dâu, có thể coi như nghe được tin tức tốt, mẹ Quý cười cười: "Anh hai con ở bên đó vẫn cần con chăm sóc, còn như chị dâu cả con thì mẹ cũng không cần bận tâm nhiều. Cứ có tiền cho nó kiếm là nó tự lo liệu hết, con không cần bận lòng." Dù trong lòng mẹ Quý vẫn có chút bất mãn với Phùng Phương Phương, nhưng bà vẫn tin tưởng vào năng lực của cô ta. Dù sao, con dâu cả này cũng do chính tay bà chọn cho con trai mình. Cô ta là người chăm chỉ làm việc, chứ không phải hạng người giở thủ đoạn gian trá.
Quý Kiến Quân cũng không nói gì thêm.
Hiện tại anh cũng khá bận rộn, xuống núi rồi lại lái xe lên trấn, đến chỗ tiệm bách hóa.
Tiệm bách hóa bây giờ trang trí cũng gần xong rồi, đều được chị Hồng sửa sang lại toàn bộ. Mọi thứ đều theo quy cách mới nhất của các tiệm bách hóa ở thành phố Đại Học bên kia, khiến người ta có cảm giác như được mở mang tầm mắt.
"Kiến Quân cậu tới rồi đấy à?" Nhìn thấy anh, Phùng Phương Phương cười nói.
"Vâng, tôi tới xem một chút." Quý Kiến Quân gật đầu.
"Ông chủ!" Nhìn thấy anh, các nhân viên khác dồn dập chào hỏi.
Quý Kiến Quân gật gù, ra hiệu mọi người tiếp tục công việc của mình.
Đó là quy định do chị Hồng đặt ra. Với chị ấy, mọi người chỉ cần gọi thẳng "chị Hồng" là được, nhưng với Quý Kiến Quân thì phải gọi "ông chủ" một cách đường hoàng, còn Tô Đan Hồng thì gọi "bà chủ".
"Chị dâu cả làm việc ở đây thế nào rồi?" Quý Kiến Quân đưa cho chị một giỏ dâu tây, ân cần hỏi.
"Mọi việc đều ổn cả, em không cần lo lắng. Cô Trân quản lý bên này đối đãi với chị rất nhiệt tình." Phùng Phương Phương nhận lấy giỏ dâu tây, cười nói.
Quý Kiến Quân gật đầu tỏ vẻ an tâm.
Chị Hồng cũng rất nể nang, đối với việc Kiến Quân đưa Phùng Phương Phương vào làm, sau khi biết đó là chị dâu cả của anh, liền lập tức sắp xếp cho chị một vị trí quản lý.
Cửa hàng bách hóa này có tổng cộng hai vị quản lý. Một người là cô Trân, do chị Hồng mời từ nơi khác về. Chị Hồng cũng dặn cô ấy để mắt, giúp đỡ Phùng Phương Phương một chút.
Tuy sau Tết năm ngoái, Phùng Phương Phương có chút sơ sót trong công việc, nhưng trong suốt ngần ấy năm trời, chỉ có duy nhất chuyện đó là không làm tốt. Ở những thời điểm khác, chị ấy vẫn được coi là người nhanh nhạy, thông minh.
Chị ấy đặc biệt nhanh nhạy trong việc kiếm tiền làm ăn.
Chị ấy hoàn toàn không tỏ ra vẻ là chị dâu cả hay người nhà của ông chủ, bởi vì chị thấu hiểu rõ tính cách của Quý Kiến Quân, cũng như thấu hiểu Tô Đan Hồng.
Đối với Kiến Quân, dù là người trong nhà, đừng nói chị ấy, ngay cả Quý Kiến Nghiệp ( anh ba) mà làm không được việc, Kiến Quân cũng nhất định sẽ thay đổi người. Anh em ruột thịt còn như thế, thì chị dâu cả như chị ấy còn phải bàn sao?
Vì lẽ đó, Phùng Phương Phương ngay từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ vị trí của mình. Tuy vào làm quản lý, thế nhưng chị ấy không hề hống hách, ra oai, cũng không tranh việc. Chị luôn giúp đỡ mọi người một tay, ở mọi chỗ, không để ai cảm thấy mình lười nhác, trái lại còn khiến người ta thấy chị là người xứng đáng.
Chị ấy hòa hợp vô cùng với cô Trân quản lý, người đã dẫn dắt mình. Từ chỗ cô Trân, chị học được không ít điều hữu ích, nhưng tuyệt nhiên không hề cho người khác cảm giác lợi dụng để thay thế vị trí. Trái lại, cô Trân còn có ấn tượng tốt đẹp về chị. Không thể không nói, thái độ làm việc của Phùng Phương Phương ở đây, cũng có chút vượt ngoài dự liệu của Quý Kiến Quân.
Có điều, nếu chị ấy có thể đảm nhiệm tốt công việc, anh cũng chẳng có gì để nói.
"Những quả dâu tây này, chị dâu cả cứ cầm chia cho mọi người ăn đi." Quý Kiến Quân nói.
Phùng Phương Phương gật đầu: "Vâng."
Chị ấy biết chú ba Kiến Quân đây chính là đang giúp chị tạo thiện cảm. Muốn hòa đồng cùng mọi người, thì khẳng định phải biết cách lấy lòng. Mà lúc này, thỉnh thoảng đem chút dâu tây ra chia sẻ cho mọi người, thì quả thực rất hữu dụng.
"Quản lý Phùng, lại là dâu tây do ông chủ mang đến à?" Một cô gái vui vẻ nói.
Đối với ba chữ "Quản lý Phùng" này, Phùng Phương Phương rất thích, chị cười cầm lấy hai quả dâu tây: "Lần trước em ăn xong cứ xuýt xoa mãi, chị có nói qua với Kiến Quân, không ngờ chú ấy lại mang hẳn một giỏ sang đây." "Cám ơn ông chủ, cám ơn Quản lý Phùng!" Cô gái ấy cầm dâu tây trên tay, tươi cười nói.
Sau đó, cô gái ấy liền cầm dâu tây đi hô hoán: "Chỗ Quản lý Phùng lại có dâu tây ăn rồi! Mọi người nhanh chân lên kẻo hết, dâu tây này ngon tuyệt!" Phùng Phương Phương để lại cho cô Trân quản lý một ít, còn lại thì đem phân phát hết cho mọi người, khiến ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Quý Kiến Quân quan sát cách bài trí của cửa hàng bách hóa một lượt, quả thực rất tân thời, cũng rất hợp mốt.
Hàng hóa phong phú, trang hoàng đẹp mắt, ngay cả nhà vệ sinh cũng có đến hai cái, đều mới toanh.
Vì chuyện này, Quý Kiến Quân đã đặc biệt về thôn, nhờ mẹ Quý hỏi thăm hai cụ lớn tuổi trong làng. Hai cụ này tuy không tính là quá già, chừng năm mươi tuổi, nhưng ruộng đất trong nhà không nhiều. Con cháu đương nhiên cũng có, chỉ là con trai đã ra riêng, nên thường ít khi qua lại thăm hỏi cha mẹ, bình thường cuộc sống khá cô quạnh.
Mẹ Quý đi dò hỏi, là về công việc dọn dẹp nhà vệ sinh, mỗi tháng tiền công là hai mươi đồng, hỏi họ có muốn làm hay không?
Cụ bà và cụ ông trong thôn không chút do dự đồng ý ngay. Mặc dù là công việc quét dọn nhà vệ sinh, nhưng mỗi tháng hai mươi đồng tiền công, thì đương nhiên họ bằng lòng làm, hơn nữa đừng nói hai mươi đồng, ngay cả mười lăm đồng, họ cũng chấp nhận.
Mẹ Quý dặn dò: "Chuyện tiền lương hai bác đừng nói ra ngoài, mà nếu có nói, thì cũng chỉ bảo mỗi tháng được mười lăm đồng thôi nhé. Bằng không, những cô gái bán hàng trong tiệm bách hóa kia, e là sẽ không vui vẻ đâu. Công việc thì bình đẳng, nhưng làm công nhân vệ sinh thì ăn mặc không tươm tất được như người ta, đó là lẽ thường tình. Làm công việc này, bao giờ cũng có vẻ như không được coi trọng."
"Mấy cô gái bán đồ kia, ăn mặc xinh xắn, đoan trang, nếu biết hai bác cầm tròn hai mươi đồng lương, vậy chắc chắn trong lòng họ sẽ không vui. Dù sao, ngay cả hai người quản lý mỗi tháng cũng chỉ được ba mươi đồng, những người khác đều là hai mươi lăm. Họ biết hai bác công nhân dọn vệ sinh mà lại cầm tròn hai mươi đồng, thì đối với ông chủ đương nhiên không dám làm càn, nhưng đối với hai bác già cả, ắt sẽ không giữ kẽ như vậy đâu."
"Chắc chắn không thể nói ra ngoài đâu, bà cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để Kiến Quân phải bận lòng!" – Cụ bà và cụ ông đều đồng thanh khẳng định.
Vì trân trọng công việc này, nên hai cụ nhanh chóng giao lại ruộng vườn trong nhà cho con cái trông nom. Gần như ngay ngày thứ hai, hai cụ đã bắt đầu đi làm, hiện tại cũng đang làm việc ở bên trong tiệm bách hóa.
"Hai ngày tới có thể bắt đầu trưng bày hàng hóa trước, vài ngày nữa, tiệm bách hóa này sẽ chính thức khai trương. Lúc quản lý Trân vừa đến, Quý Kiến Quân lập tức nói với cô ấy. Quản lý Trân là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất tháo vát, từng trải, cô ấy nói: " Tôi cũng đang định thưa chuyện này với ông chủ."