Trọng sinh làm giàu

Chương 180

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Nói bậy! Tôi giúp nó vì chuyện đó khi nào chứ!" Chị cả Hứa mắng.

Chị ta chỉ thuần túy cảm thấy hai vợ chồng Kiến Quân đúng là người có phúc, hơn nữa, đây cũng không tính là chuyện gì lớn lao. Đó chẳng phải cũng là công việc của người đàn ông nhà chị ta hay sao?

Mặc dù Tô Đan Hồng thật sự rất khéo léo trong đối xử, mọi người đều không nhịn được mà đối tốt với cô. Lần này cô lại mang trái cây đến, còn mang đến không ít. Con trai chị ta cùng lớp với Quý Tiểu Đông, ngẫu nhiên cũng sẽ đến nhà cô chơi, nghe nói đều được ăn bánh trứng gà.

Hơn nữa chị ta và Tô Đan Hồng thật sự có giao tình rất tốt. Ngày mai chị ta còn tính sẽ ghé qua đó để dùng cuộn len dệt cùng cô ấy, nhà Đan Hồng có rất nhiều loại len đẹp.

Mối quan hệ của hai người cũng chẳng phải tồi, cho nên điểm này căn bản không phải là vấn đề. Trưởng thôn mỉm cười.

Trong thôn của ông ta có một người năng lực như vậy, cả thôn đều được thơm lây. Nó khiến ông ta đi ra ngoài cũng có mặt mũi.

Hơn nữa, Quý Kiến Quân muốn nhận thầu đập nước, cũng đã cho ông ta thể diện nên nhất định ông ta sẽ đồng ý chuyện này.

Ngày hôm sau, trưởng thôn đi làm. Nhưng chị cả Hứa không đến nhà Tô Đan Hồng ngay. Dù sao chồng cô Đan Hồng vừa vội vàng đến nhờ giúp, ai biết có khi người ta lại nghĩ chị ta có công cán gì trong đó. Cứ chờ thêm mấy ngày nữa rồi lại đi vậy.

Quý Kiến Quân kiên nhẫn chờ tin tức.

Anh đi giăng lưới, chuẩn bị bắt cá rồi đây.

Trưởng thôn cũng không để anh chờ lâu, ngay trong ngày đã mang tin đến. Anh có thể nhận thầu đập nước, chỉ là nếu nhận thầu, đến lúc các thôn cần nước thì đập chứa nước đó nhất định phải xả.

Đây là điều kiện duy nhất.

Phí nhận thầu cũng không ít. Cho hai mươi năm, đập chứa nước rộng khoảng tám mươi mẫu. Mỗi mẫu cho hai mươi năm là bốn mươi đồng, vậy tám mươi mẫu là ba nghìn hai trăm đồng.

Khoản tiền phí này quả thật không nhỏ, còn đắt đỏ hơn so với những mảnh đất đồi. Hai khu đất đồi thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Tính toán cũng chỉ khoảng chừng một ngàn đồng. Nhưng dù sao đập chứa nước cũng khác biệt. Tám mươi mẫu đất đập chứa nước, thầu hai mươi năm mất ba ngàn hai trăm đồng, trung bình mỗi năm cũng phải một trăm sáu mươi đồng. Một trăm sáu mươi đồng không phải ít, nhưng giá cá hiện đang tăng, mỗi con cá đáng mấy hào. Một trăm sáu mươi đồng thì mua được bao nhiêu con cá? Quý Kiến Quân vẫn chưa gom đủ tiền, anh nói: "Trước tiên cháu cứ giao cho bác một ngàn, sau đó sẽ từ từ bổ sung?"

"Không thành vấn đề." Trưởng thôn rất thoải mái đồng ý.

Lúc nhận thầu thường có đủ mọi loại tình huống, cho phép nợ trước, đặc biệt là những người như Quý Kiến Quân thì hoàn toàn không phải lo lắng về việc anh sẽ không trả đủ.

Đập chứa nước ở đây vốn thuộc quyền quản lý của các thôn, trước kia do người dân tự làm, cũng không báo cáo lên huyện. Mấy ủy ban thôn tự ký tên đóng dấu, liền giao đập chứa nước cho Quý Kiến Quân nhận thầu.

Tất nhiên, số tiền Quý Kiến Quân bỏ ra nhận thầu cũng sẽ được phân chia cho người dân của ba bốn thôn sở hữu kia.

Tính trên đầu người, mỗi thôn có bao nhiêu người, ba ngàn hai trăm đồng chia ra, mỗi người được bao nhiêu, sau đó gọi từng nhà đến quyết toán. Nhưng những việc đó đều giao cho trưởng thôn giải quyết. Quý Kiến Quân thanh toán xong một ngàn đồng, hứa hẹn sẽ nộp số còn lại sau, sang năm sẽ trả hết.

Mấy thôn bên cạnh nghe nói anh nhận thầu đập chứa nước, tuy rằng thiếu tiền nhưng cũng chẳng ai nói gì.

Ai mà không biết danh tiếng của Quý Kiến Quân? Có thể nói mấy người trong thôn không biết trưởng thôn khác tên là gì, nhưng cơ bản không ai chưa từng nghe qua tên tuổi của Quý Kiến Quân. Một vườn trái cây to phát triển rực rỡ, vườn trái cây thứ hai trông thấy cũng đang mở rộng, đặc biệt là vườn gà, trại cừu và trại lợn đều là cơ nghiệp của anh, ai mà sánh kịp?

Cậu ba nhà ông Quý quả thật có bản lĩnh.

Người trong các thôn khác đều giống dì Thái, hết lời khen ngợi, bà nói với mẹ Quý: "Cậu Kiến Quân này, từ nhỏ đến lớn đều là người có tài, hiện tại đập chứa nước cũng nhận thầu rồi, tôi nghĩ tương lai nhất định sẽ có tiếng tăm lẫy lừng trong vùng."

"Cái gì mà tiếng tăm lẫy lừng, bà có biết đâu, hiện tại nó đang nợ mấy thôn hai ngàn hai trăm đồng, tôi nghĩ đến số tiền này, trong lòng liền run rẩy." Mẹ Quý nói, bà cũng chỉ hai ngày trước mới biết chuyện này, không đồng ý việc Quý Kiến Quân nhận thầu đập chứa nước, bà băn khoăn giống như cha Quý.

Lại nghe nói Quý Kiến Quân nhận thầu đập chứa nước mà còn thiếu mấy thôn hai ngàn hai trăm đồng, lúc trước Kiến Văn mua nhà mới còn khoản vay thiếu bao nhiêu? Nó làm gì có nhiều tiền dư dả như vậy chứ.

Mẹ Quý kéo con trai ra hỏi, bà cùng cụ nhà tích cóp cũng được khoảng bảy tám trăm đồng, nếu thiếu thì cứ tạm cầm lấy mà dùng.

Nhưng Quý Kiến Quân không đồng ý, anh không muốn lấy tiền của hai người già bọn họ, để cho cha mẹ tiếp tục tự giữ. Sang năm số tiền này anh còn có thể trả hết, cần dùng tiền của họ làm gì?

"Kiến Quân kiếm tiền nhanh lắm, mỗi ngày đều có hàng hóa vận chuyển, số tiền này với nó chắc cũng không phải vấn đề lớn." Dì Thái nhìn mẹ Quý lo lắng như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Mặc dù biết Kiến Quân mỗi ngày đều kiếm được tiền, nhưng vẫn còn chi phí trả công nhân nữa, lại còn là hai ngàn đồng, nói thật ra, đó cũng là một khoản tiền lớn chứ!

"Vấn đề gì mà không phải vấn đề? Hơn nữa, bà tưởng làm xong thế là hết sao? Sau này còn bao nhiêu là khoản chi phí lặt vặt phát sinh. Cái đập chứa nước kia giờ trông ra sao rồi, nhất định phải sửa chữa lại cho tươm tất, đến lúc đó chẳng phải phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền của sao? Tôi với bố nó không đồng ý, nhưng nó cứ khăng khăng muốn làm cho bằng được. Trong nhà bao nhiêu việc cần lo, cái đập chứa nước đó thì liên quan gì đến nó?" Mẹ Quý càu nhàu.

Tuy dì Thái cũng cảm thấy có lý, "Rất nhiều chuyện nhưng bà cũng nên nghĩ cho kỹ. Nếu như nhận thầu thì chỉ có thể duy trì được thôi. Hiện tại quanh mấy cái thôn này, ai mà chẳng khen Kiến Quân có bản lĩnh? Về sau bà chỉ việc hưởng phúc." "Hưởng phúc hay không thì tôi không rõ, nhưng hiện giờ tôi phải ngăn Kiến Quân từ bỏ ý định nhận thầu. Nếu như xảy ra chuyện không may, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?" Mẹ Quý nói xong liền chẳng nói chuyện phiếm thêm với dì Thái nữa, trực tiếp đi tìm Quý Kiến Quân.

Dì Thái chợt nhớ ra điều này, lòng tự dưng thấy lo lắng. Dù sao thì cũng đã từng có vài vụ tai nạn xảy ra ở cái đập chứa nước đó rồi.

Trước kia là của nhà nước, chẳng ai quản lý, xảy ra chuyện cũng không tìm được người chịu trách nhiệm. Bây giờ cái đập chứa nước này là do Kiến Quân nhận thầu, nếu như có chuyện không may xảy ra, dì Thái cũng không dám tưởng tượng nổi hậu quả.

Dì Thái cùng mấy người chị em khác thì thầm to nhỏ, nhưng ai nấy đều trọng vọng Quý Kiến Quân. Chuyện ngoài ý muốn đâu phải năm nào cũng có, nhưng lỡ mà đã rào chắn đập chứa nước xong rồi mà vẫn có người liều lĩnh xông vào, nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải sẽ tìm Kiến Quân tính sổ sao?

Hơn nữa anh ấy trông nom cây ăn trái trên núi cằn cỗi, lại còn nuôi cá ở đập chứa nước, chắc tám chín phần là sẽ thành công.

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, sau khi nhận ba mươi mẫu đất, Quý Kiến Quân cũng có việc để làm, anh bắt đầu bận rộn không ngơi tay ở khu vực đập chứa nước.

Tô Đan Hồng nhìn khuôn mặt người đàn ông bị nắng phơi đỏ ửng, trong lòng đau xót khôn nguôi, nhưng người đàn ông của cô nào có chịu ngồi yên một chỗ, anh căn bản chẳng bận tâm mấy chuyện này, cứ hớn hở, phấn khởi làm việc, cả người tràn trề sức sống. Tuy rằng da mặt đã ngăm đen đi nhiều, nhưng trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông đặc biệt, người cô yêu. Rõ là trước đây, cô vốn chẳng ưa mẫu người như thế!

Trọng sinh làm giàu

Chương 180