"Không phải... Vợ, em... em thay đổi nhiều quá, anh nhìn mãi suýt nữa không nhận ra." Quý Kiến Quân nghẹn ngào mãi mới thốt ra được câu này. "Thế nào, xấu lắm sao?" Tô Đan Hồng nhướng mày hỏi. "Không, không phải. Đẹp, đẹp vô cùng!" Quý Kiến Quân nhìn cô, ánh mắt như dán chặt. "Anh nhìn em cả năm còn chưa chán là được rồi. Mau ăn sủi cảo đi, không nguội hết bây giờ." Tô Đan Hồng cười mắng yêu anh một tiếng, rồi cũng ngồi xuống cạnh bên. "Em cũng ăn chút chứ?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Em ăn rồi." Tô Đan Hồng đáp: "Anh cứ tự nhiên ăn đi."
Lúc này Quý Kiến Quân mới bắt đầu ăn. Vị sủi cảo quả thật ngon tuyệt, vỏ bánh mỏng tang, nhân lại đầy đặn, hương vị thơm lừng, quả đúng là do vợ mình tự tay làm có khác.
Vừa ăn anh vừa không kìm được mà lén nhìn cô vợ. Giờ đây, trông cô cứ như một nữ sinh viên đại học, vừa trẻ trung vừa đầy sức sống.
Tô Đan Hồng để mặc cho anh ngắm. Quý Kiến Quân thì nhanh chóng ăn sạch bát sủi cảo đầy ắp, cả người như được tiếp thêm sức sống, thoải mái hơn hẳn.
"Nước trong nồi em đã đun nóng rồi, để em múc ra cho anh ngâm chân." Tô Đan Hồng vừa nói, vừa dùng nước nóng rửa sạch bát đũa.
"Để anh làm cho!" Quý Kiến Quân vội vàng nói.
Tô Đan Hồng cười đáp: "Vậy anh làm nhé. Em vào phòng trước đây. Anh cứ múc nước ấm vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Tắm xong nếu còn chưa buồn ngủ, anh có thể ra ngoài đi dạo một lát." Nói rồi, cô chẳng thèm để ý đến anh chàng ngốc nghếch kia, cứ thế quay về phòng mình. Quý Kiến Quân nhìn theo bóng lưng cô, vội vàng múc nước ấm rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Không hiểu vì sao, lúc này anh lại cảm thấy bất an lạ lùng, cứ phảng phất như chỉ cần anh rời mắt đi chỗ khác là cô vợ sẽ chạy biến mất tăm. Tắm rửa xong xuôi, Tô Đan Hồng đưa khăn bông cho anh, rồi còn chu đáo tìm cho anh một bộ đồ ngủ mới tinh tươm.
Quý Kiến Quân lau khô thân thể, ngâm chân thư giãn, rồi thay bộ đồ ngủ mới. Cả người anh lúc này mới thực sự thoải mái, nhẹ nhõm hẳn.
"Vợ ơi!" Quý Kiến Quân khẽ gọi một tiếng.
"Sao thế?" Tô Đan Hồng khẽ liếc nhìn anh. Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, gương mặt bầu bĩnh của cô càng thêm phúc hậu, hiền dịu. Đôi mắt sáng trong hài hòa cùng những đường nét thanh tú trên khuôn mặt, cả người toát lên vẻ mềm mại, e ấp. Dáng vẻ này của cô, y hệt hình bóng người vợ trong mơ mà Quý Kiến Quân hằng ấp ủ thuở thanh xuân.
Quý Kiến Quân nhìn đến ngây ngẩn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ sớm thôi. Mai còn phải qua thăm bố mẹ nữa." Tô Đan Hồng nói. "Được!" Quý Kiến Quân gật đầu lia lịa. Anh bước đến thổi tắt ngọn đèn dầu, rồi mò mẫm trèo lên chiếc giường đất. Lẽ ra anh phải thấy chút xa lạ, bởi vì, cô vợ của anh cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Thế nhưng, vừa đặt lưng lên chiếc giường đất quen thuộc, mọi cảm giác xa lạ ban nãy đã tan biến sạch sành sanh.
Không chút do dự, anh lập tức kéo cô vào lòng, khẽ áp xuống dưới thân mình.
"Kiến Quân à, anh mới về, lại đi cả một ngày đường mệt nhọc, trước hết cứ nghỉ ngơi một đêm cho lại sức đã." Trong bóng đêm, Tô Đan Hồng mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn xạ không ngừng.
"Vợ ơi, chỉ một hiệp thôi, nhé?" Quý Kiến Quân khẽ khàng nỉ non.
Tô Đan Hồng ngập ngừng một lát, rồi cũng xuôi lòng chiều theo ý anh.
Khi cơn nồng nhiệt qua đi, Tô Đan Hồng mệt lả nằm vật ra. Dù thể lực cô vốn tốt, cũng không thể chịu nổi anh chàng như sói đói này.
Ôm chặt cô vợ vào lòng, Quý Kiến Quân chìm vào giấc ngủ không mộng mị, bình yên đến lạ.
Ngày hôm sau, Tô Đan Hồng thức giấc muộn. Vừa mở mắt, cô liền nghe thấy tiếng Dương đại thẩm đang chuyện trò rôm rả với Quý Kiến Quân bên ngoài.
Người phụ nữ vẫn còn ngái ngủ kia không khỏi đỏ bừng mặt khi nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ấm áp lạ thường.
Cô cảm nhận rõ ràng rằng, người đàn ông này thật lòng thương yêu cô.
Ngoài cửa, Dương đại thẩm đang kéo Quý Kiến Quân tâm tình.
"Kiến Quân này, con không biết đâu, Đan Hồng nhà con bây giờ hiếu thảo lắm, ngày thường trong nhà có gì ngon vật lạ đều nhớ đến bố mẹ con bên ấy. Thẩm đây nhìn khắp các cô con dâu trong thôn rồi, chưa thấy ai hiếu thảo được như con bé đâu. Con ở ngoài không rõ, thẩm nói kỹ cho con nghe nhé, con mà dám ức h.i.ế.p Đan Hồng là thẩm sẽ là người đầu tiên không tha cho con đâu đấy!" Dương đại thẩm cười tủm tỉm nói.
Quý Kiến Quân vội đáp: "Dạ thưa dì Dương, vợ con đây thương còn không hết, nào dám ức h.i.ế.p cô ấy cơ chứ?"
"Vậy thì tốt rồi. Đan Hồng là đứa con ngoan, con cứ vào bếp mà xem, biết con về, con bé đã chuẩn bị đầy ắp cả một gian bếp, chỉ chờ con dọn ra thôi đấy!" Dương đại thẩm nói.
Quý Kiến Quân đã vào xem qua từ trước. Tối hôm qua anh đã hao phí không ít sức lực trên người vợ, sáng nay bụng đói meo, réo ầm ĩ. Tạt ngang vào bếp, anh thấy la liệt đồ ăn, chỉ cần hâm nóng lên là có thể dùng ngay.
Anh đã ăn hết mấy viên thịt, một chén sủi cảo cùng mấy miếng sườn chiên, còn xương thì quẳng cho Tiểu Hắc ăn.
Dương đại thẩm lải nhải với anh một hồi lâu rồi cũng không quấy rầy nữa.
Quý Kiến Quân về phòng thấy vợ đã dậy, liền nghiêng người tới hỏi: "Vợ à, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Tô Đan Hồng trừng mắt lườm anh một cái. Chồng mới về nhà, ngày đầu tiên mà vợ đã lười biếng ngủ nướng trên giường thế này, để người ngoài biết được thế nào cũng bị chê cười cho mà xem. Hơn nữa, ngày qua ngày đều uống nước suối linh thiêng, cơ thể cô khỏe khoắn lắm rồi.
"Ha ha." Quý Kiến Quân cười cười. Anh cũng biết tối qua mình đã làm cô vất vả quá, thấy cô muốn đứng lên liền vội vàng bước tới đỡ lấy.
Tô Đan Hồng thay xong quần áo, rửa mặt sạch sẽ, rồi vào nhà bếp, thấy có dấu vết đã dùng qua, liền hỏi: "Anh ăn rồi à?"
"Anh ăn một chén sủi cảo rồi. Thấy em còn chưa dậy nên không dám gọi." Quý Kiến Quân nói: "Để anh hâm lại cho em một chén nhé."
Tô Đan Hồng luộc thêm ba chén sủi cảo nhân thịt bò, lại thêm cả thịt viên. Tuy rằng chiên lên ăn cũng rất ngon, nhưng hầm canh thì cũng chẳng tệ chút nào.
Ba chén sủi cảo thịt bò, Tô Đan Hồng ăn nửa chén là đủ no rồi, Quý Kiến Quân ăn một chén rưỡi, chén còn lại đương nhiên là phần của Tiểu Hắc.
"Anh còn tự hỏi không biết Tiểu Hắc sao mà lớn nhanh vậy. Lần trước em gửi thư nói mới nhận nuôi nó, giờ đã lớn thế này rồi. Em cứ cho ăn như vậy, không lớn mới là lạ đấy." Quý Kiến Quân chợt nhận ra, bừng tỉnh nói.
"Cho Tiểu Hắc ăn là đáng mà." Tô Đan Hồng nhướng mày, nói.
"Đáng lắm chứ." Quý Kiến Quân gật đầu. "Tối hôm qua Tiểu Hắc cảnh giác vô cùng, lại còn khỏe như vâm. Nếu không phải anh thì có lẽ thanh niên trai tráng khác đã bị nó cắn c.h.ế.t hoặc ít nhất cũng bị thương rồi. Đúng là một con ch.ó giữ nhà đáng gờm!"
Tô Đan Hồng đem thức ăn cho Tiểu Hắc. Nó ăn rất ngon miệng, chẳng mấy chốc đã chén sạch, l.i.ế.m mép vẻ còn thòm thèm. Xương Kiến Quân ăn xong quẳng ra, toàn bộ đều là nó xử lý sạch sẽ.
Nhưng Tô Đan Hồng không cho ăn nữa, một chén lớn sủi cảo này dù không no đến tám chín phần thì cũng đã lưng lửng sáu phần rồi, vậy là được rồi. Quý Kiến Quân trở về, cô cũng không xích nó lại nữa, vẫn thả tự do như trước, nhưng Tiểu Hắc chẳng hề ra khỏi cửa, cứ quanh quẩn ở nhà trông nom.
Quý Kiến Quân càng nhìn càng hài lòng.
Hai vợ chồng ăn sáng xong, đến nhà bố mẹ chồng, cầm theo một bát lớn thịt viên và sườn chiên.
Hôm nay là giao thừa, không chỉ hai vợ chồng họ mà cả nhà Phùng Phương Phương, nhà Quý Mẫu Đan, còn có chú Tư đang dạy học ở thành phố Giang Thủy cũng trở về sum họp.
Mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên, đây đã thành nếp từ lâu rồi.
"Trời đất, mang sang nhiều món ngon lành như vậy, hồi anh ba không có ở nhà thì làm gì có cái phúc này? Đây là cố tình làm ra vẻ cho ai xem chứ!"
Quý Vân Vân vừa bước ra khỏi cửa đã thấy họ, đặc biệt chú ý đến bát thịt viên to sụ và đĩa sườn chiên vàng óng, lập tức châm chọc.