Trọng sinh làm giàu

Chương 230

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Trong lòng Trương Tuyết Lê hẳn là có ý kiến.

Tại sao nhà của nàng ta muốn bán đồ gì, lại phải nghe lời Quý Kiến Quân.

Chỉ là từ lần trước cùng bên nhà mẹ đẻ gây ồn ào một phen, từ cuối năm ngoái cho đến tận qua Tết Nguyên Đán nàng ta cũng chưa từng về nhà bên đó, Tết năm nay cũng không nghĩ sẽ trở về, gần như không còn lui tới với nhau nữa. Bởi vậy hiện tại nàng ta mới không dám nói gì nhiều.

Đợi cho Quý Kiến Quân đi rồi, Lão Tần mới đem vịt nướng đưa cho thê tử của lão, nói: "Cầm lấy mà đem vào trong đi, tối nay có thêm một món ăn, đây chính là vịt nướng Bắc Kinh chính gốc!"

Trương Tuyết Lê nhận lấy vịt nướng, nói: "Ta không rõ em rể và em gái của hắn là ai cả.

Lão Tần nói: "Nếu họ có đến đây mua đồ, thì ta sẽ giới thiệu cho nàng biết."

Thực tế thì lão ấy cũng không biết rõ, nhưng mà dường như Kiến Quân ở bên kia cũng đã ngỏ lời trước rồi.

Nhìn thê tử của mình, Lão Tần vẫn hiểu rõ nàng hơn ai hết nên đã dặn dò thêm: " Nhưng mà, dù như thế nào thì nàng cũng phải có cử chỉ khách sáo với người ta một chút, chớ làm chuyện gì để bản thân phải xấu hổ. Em rể của Kiến Quân vẫn còn là chủ nhiệm của một lớp trọng điểm ở trường trung học trên huyện. Tương lai, không chừng chúng ta lại cần tới mối quan hệ này đó!"

Đối với chuyện Lý Trí là giáo viên, chuyện này là lão ấy nghe từ Quý Kiến Quân nói qua loa vài lời, cho nên mới biết. "Là một vị giáo viên sao?” Trương Tuyết Lê hỏi lại.

" Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, Kiến Quân vốn có thể giảng dạy tại trường trung học phổ thông, nhưng vì khoảng cách từ tư gia đến trấn này khá gần, nên mới lựa chọn ở lại trấn nhỏ này chấp giáo." Ông Tần thuật lại lời Quý Kiến Quân từng nói với y.

Trương Tuyết Lê ban đầu còn có phần do dự, nhưng vừa nghe nói như vậy, liền ghi lòng tạc dạ.

Bởi lẽ, lời phu quân nói quả không sai chút nào. Hai đứa con của nàng hiện tuy còn học tiểu học, nhưng sẽ nhanh chóng lên trung học cơ sở. Với thành tích học tập tầm thường, muốn vào lớp ưu tú, khó lòng mà chen chân vào được, ắt phải dựa vào mối quan hệ.

Nhưng trước khi có mối giao hảo tốt đẹp, nàng cần phải làm ăn buôn bán thật thuận lợi đã.

Mấy ngày liên tiếp trôi qua, vẫn chưa thấy ai đến mua. Trương Tuyết Lê hỏi ông Tần, y chẳng lấy gì làm lo lắng, đáp lời: "Khách muốn đến ắt sẽ đến, không muốn thì thôi, hà tất phải bận tâm thái quá?"

Thấy vậy, Trương Tuyết Lê cũng đành buông xuôi. Nàng chợt chuyển sang chuyện khác, nói về việc chủ nhà hàng xóm đòi tăng tiền thuê, khiến chủ nhà và người thuê tranh cãi gay gắt: "Chỉ vì chàng ra ngoài nên không hay biết đó thôi, cuộc tranh cãi càng lúc càng gay gắt, so với lần trước ta gặp phải, còn kịch liệt hơn nhiều!"

"Không phải hợp đồng của bọn họ còn chưa mãn hạn sao?" Ông Tần trầm ngâm nói.

Y vốn quen biết hộ gia đình láng giềng, tuy cùng buôn bán một mặt hàng, nhưng tình giao hảo giữa hai nhà vẫn khăng khít, chẳng như nhiều người coi đồng nghiệp là oan gia, kẻ thù không đội trời chung, hễ gặp là nổi giận đùng đùng.

Bởi vậy, về việc nhà láng giềng chưa hết hạn hợp đồng, y đều tường tận.

"Vậy mà chủ nhà vẫn kiên quyết đòi tăng tiền thuê lên cao ngất, chắc cũng chẳng còn để tâm đến khế ước hay không nữa rồi?" Trương Tuyết Lê nói, đoạn lại thêm: "May mắn thay chúng ta đã mua được căn này, coi như mọi chuyện đã an bài!"

"Vậy thì nàng cũng phải cảm tạ Kiến Quân mới phải, nếu không có hắn, chúng ta hiện tại chắc cũng sẽ sa vào cảnh tranh chấp ồn ào như hàng xóm mất thôi." Ông Tần nghe vậy vội vàng nói.

Thuở trước, họ mua lại cửa tiệm mặt tiền này với giá hơn ba ngàn lượng bạc, trong đó Kiến Quân đệ đã giúp y vay đến hai ngàn lượng. Khoản tiền này cho đến hiện tại y vẫn chưa trả dứt. Nói đúng ra là như vậy. Hiện tại cả gia đình y coi như cũng đã có thể an ổn sống tiếp tại trấn này, bằng không thì làm sao có được một ngày an ổn?

Hơn nữa, cửa tiệm mặt tiền này lúc trước y mua với giá ba ngàn lượng bạc, nhưng hiện tại giá trị đã tăng lên không ít.

Trương Tuyết Lê nghe vậy cũng chẳng nói thêm lời nào.

Cha Tần, mẹ Tần từ nhà hàng xóm trở về. Hiện tại, hai vị lão nhân gia đều sinh sống tại nơi này.

Sau khi trở về, hai vị lão nhân còn có chút ngậm ngùi, nói với ông Tần: "Cũng may có Kiến Quân giúp đỡ, nhanh chóng mua lại ngôi nhà này, bằng không thì chúng ta cũng gặp không ít phiền phức." Việc kinh doanh của bọn họ đang rất tốt, chủ nhà há chẳng ganh ghét hay sao? Trước kia thuê lại thì không bàn tới, hiện tại may mắn là đã mua được rồi, cho nên cũng không cần phải tranh cãi với ai nữa. Mà đối với Quý Kiến Quân, song thân nhà Tần cũng vô cùng yêu mến hắn. Thuở trước khi hắn chưa lấy vợ, Kiến Quân còn đến thăm họ rất nhiều lần. Mỗi lần hắn đến, mẹ Tần đều tự tay chuẩn bị những món ăn ngon. Kỹ năng nuôi ong lấy mật của hắn cũng chính là do học từ Cha Tần mà ra, Cha Tần cũng chẳng giấu giếm hắn điều gì, tất thảy những gì mình am hiểu đều tận tình chỉ dạy hắn.

Mà những gì hai lão nhân kia có thể làm cho y, cũng không bằng việc Quý Kiến Quân đã đích thân mua cửa tiệm mặt tiền này cho hài tử của họ, để họ có thể an hưởng cuộc sống yên ổn.

"Con đã tích góp đủ bạc chưa?” Mẹ Tần hỏi con trai.

Lão Tần gật đầu đáp: "Dạ, mẫu thân cứ yên tâm, con đã dành dụm được không ít rồi, đến lúc đó đã có thể giao cho Quý Kiến Quân." "Vậy là tốt rồi." Mẹ Tần khẽ gật đầu, nói: "Tuy Kiến Quân là bạn thân của con, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì quá giới hạn, vạn sự đều nên có qua có lại thì mới phải lẽ."

Lão Tần cười cười nói: "Dạ, con làm sao dám tính toán với Kiến Quân..."

Nửa tháng sau, y đem số bạc đã vay trước đó, thanh toán một lượt, đây cũng là khoản chi trả cuối cùng của y, bảy trăm đồng.

"Ta ở bên này cũng chẳng thiếu tiền." Quý Kiến Quân nói với y: "Huynh có muốn dùng số bạc đó để mua một căn nhà trước không?” Lão Tần có hai đứa con, lại có song thân đều sống trong cửa hàng, tuy rằng cửa tiệm cũng rộng lớn, nhưng nhiều người ở như vậy thì cũng có chút chật chội.

"Năm sau ta mới mua." Lão Tần đáp.

Quý Kiến Quân nhận lấy tiền, rồi nói: "Vài ngày nữa ta sẽ mổ heo, năm nay heo có chút đắt đỏ."

"Vậy thì cũng chẳng sao, giá cao thì mình cũng bán cao thôi." Lão Tần nói.

Quý Kiến Quân nói: "Năm sau ta chẳng định sẽ nuôi quá nhiều, chắc cũng chỉ nuôi chừng hơn mười con là đủ."

Dù sao thì y cũng còn nhiều đất đai như vậy, hơn nữa những người làm việc trên núi cũng chẳng có việc gì làm, cho dù không nuôi heo thì tiền vốn vẫn còn đó.

"Chẳng nuôi nhiều nữa sao?" Lão Tần nghe vậy, liền hỏi.

Y còn muốn nuôi thêm vài con heo, hiện tại giá thịt heo đã là ba đồng một cân rồi, nhất là khi sắp bước vào tháng chạp, có thể nói mỗi ngày một giá.

"Năm sau không chừng lại có thể giảm giá xuống, cho nên đừng nuôi quá nhiều." Quý Kiến Quân nói.

Lão Tần nghe vậy ngẩn người một lúc, hỏi: "Còn có thể hạ giá sao?"

"Chuyện đó thì chắc chắn rồi, giá tăng lên chẳng được bao lâu đâu." Quý Kiến Quân gật đầu nói.

"Vậy ta sẽ chẳng nuôi nữa, chỉ e rằng bỏ tiền ra rồi lại chẳng kiếm vào được bao nhiêu." Lão Tần nói.

Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện tiền bạc, lão Tần lấy thêm vài giỏ trứng gà, cũng bắt thêm mấy con gà còn sống, và vài trái hồng đem về bên kia bán.

"Dì và chú đã uống mật ong gần cạn rồi sao?" Quý Kiến Quân đưa hai bình mật ong đến, hỏi.

"Vẫn còn một hũ." Lão Tần nói.

"Vậy huynh cầm hũ này về cho họ dùng đi." Quý Kiến Quân đưa cho y.

Lão Tần cũng nhận lấy, rồi lái xe ngựa trở về.

Quý Kiến Quân ở bên này cũng đang tất bật, bởi lẽ muốn mổ heo, ngoài con heo to béo y đã làm thịt ăn bữa trước ra, thì còn có hai mươi chín con heo. Thật tài tình, mỗi con heo đều nặng hơn ba trăm cân! Quy Phong tới đây lùa heo, nhìn thấy mấy con heo này cũng có chút sợ hãi, y thấy chú Kiến Quân của mình quả thực phi thường tài giỏi. Nhiều heo đến vậy, thế mà vẫn nuôi được béo tròn trịa!

Cũng bởi vì có nhiều heo như vậy, nhất là khi chúng sắp xuất chuồng, cho nên bác cả của y, còn có Dương Ái Sâm và Hứa Kiến Quốc, cơ bản thì ngày ngày họ đều lo nấu cám heo, thậm chí ngay cả Quý Kiến Hà cũng bị Quý Kiến Quân gọi tới hỗ trợ công việc.

Bị y rèn giũa bấy lâu nay, bây giờ Quý Kiến Quân chỉ cần bảo y làm gì, thì y cũng đều ngoan ngoãn làm theo, song cũng chỉ là làm qua loa lấy lệ, bị Quý Kiến Quân nhìn ra, sau đó liền bảy tám ngày liên tiếp bị y dạy dỗ, bị đánh xong lại còn phải tiếp tục công việc, quả thực vô cùng bi thảm!

Trọng sinh làm giàu

Chương 230