Vân Lệ Lệ, vừa ẵm đứa bé từ trong buồng bước ra, thấy cảnh tượng ấy liền sững sờ, há hốc miệng không nói nên lời. Ba đứa cháu trai, cháu gái này chẳng phải từng khó chịu với thím ba Tô Đan Hồng nhất sao, từ lúc nào mà lại vui vẻ đến vậy khi thấy chị ta? Đừng nói cô ấy, ngay cả anh Quý Kiến Quân cũng ngỡ ngàng. Tất nhiên bọn họ không biết, đám Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng không tỏ vẻ gì. Một tháng trở lại đây, con cái nhà mình không ít lần qua nhà Tô Đan Hồng chơi. Thím ba này đã thay đổi rất nhiều, không còn chấp nhặt với lũ trẻ nữa, không chỉ cho bọn nhỏ ăn món ngon khi chúng qua chơi, mà lúc lên trấn trên thấy thứ gì xinh xắn cũng tiện thể mua về cho bọn nhỏ.
Chẳng hạn như chiếc kẹp tóc nhỏ xinh trên đầu hai chị em nhà Quý Mẫu Đan được Tô Đan Hồng mua về làm quà. Hai chị em nâng niu mãi, mỗi lần mang ra ngoài đều được những cô bé hàng xóm hâm mộ vô cùng.
Hậu Oa Tử cũng được một phen thỏa thuê, cứ thèm ăn là thằng bé lại chạy sang tìm thím ba. Dù hơi rụt rè vì con ch.ó đen hung dữ, nhưng thím ba tốt bụng vô cùng, hễ thằng bé sang chơi là lại nấu cho món này món nọ.
Trứng gà còn có thịt, thằng bé ăn no nê, nên năm nay đã mập lên mấy cân.
Đối với mấy chuyện này, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan đều nhắm mắt làm ngơ, dù sao cũng không phải bọn họ đòi hỏi, mà là bọn trẻ con không biết chuyện.
Nhưng cũng chính vì lẽ đó, họ đối xử với Tô Đan Hồng thân thiện hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ con mình đã ăn của nhà người ta, mà mình lại cứ cau có khó chịu với họ, vậy thì lần sau đừng mong chiếm được chút tiện nghi nào từ Tô Đan Hồng nữa ư?
"Thím ba mừng tuổi mấy đứa trước nhé, lại đây, mỗi đứa một bao lì xì." Tô Đan Hồng mỉm cười, lần lượt phát bao lì xì cho bọn nhỏ. Bên trong không có quá nhiều tiền, nhưng cũng tuyệt đối không ít, một hào tròn.
Nhận bao lì xì, Hậu Oa Tử và hai bé gái đều kích động khôn nguôi. "Mấy đứa bé chỉ thấy bao lì xì thôi, chú ba đứng sờ sờ đây nãy giờ mà không đứa nào để ý à?" Quý Kiến Quân cười hỏi.
"Chú ba!" Hậu Oa Tử vội vàng nhào tới: "Chú ba có lì xì cho bọn con không?"
Hai bé gái không dạn dĩ như anh trai, nhưng đôi mắt đều nhìn anh đầy mong chờ.
"Chú ba không có chuẩn bị tiền lì xì, nhưng có quà vặt đây, mấy đứa xòe tay ra." Quý Kiến Quân nói. Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn xòe tay ra, Quý Kiến Quân cho mỗi đứa một ít đường kính, mấy hạt đậu phộng rang và ít hạt dưa.
Ba đứa nhỏ vui sướng vô cùng. Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp tiến tới tiếp đón Quý Kiến Quân. Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng nói chuyện hòa nhã với Tô Đan Hồng. Dù sao Tô Đan Hồng cũng chưa có con cái gì, tiền lì xì cho đi coi như không phải thu về lo cho con mình. Đã chiếm được lợi lộc từ cô ấy, đương nhiên là phải đối xử tốt rồi.
Bên kia, Vân Lệ Lệ ôm con đến, cười nói: "Chị ba ơi, không thể thiên vị như vậy được nha, con bé Yên nhà em cũng muốn bao lì xì."
Lại gần hơn chút nhìn rõ khuôn mặt đã thay đổi, Vân Lệ Lệ sững sờ.
Da thịt mịn màng như vậy, này... đây là Tô Đan Hồng ư?
Vẫn là bộ quần áo đỏ thẫm quê mùa ấy, nhưng mặc trên người chị ta lại toát lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác! "Có phần chứ." Tô Đan Hồng mặc kệ cô em dâu tư này nghĩ gì, nhét bao lì xì cho đứa bé còn nằm trong tã lót. Thằng bé con này vẫn còn say ngủ, chẳng cần nghĩ cũng biết Vân Lệ Lệ nghe thấy động tĩnh liền vội vã ẵm con ra ngay.
"Bên ngoài trời lạnh, ôm đứa nhỏ vào trong nhà đi." Tô Đan Hồng nói. Vân Lệ Lệ phục hồi tinh thần, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi roi rói nói: "Vậy em cảm ơn chị ba."
Nói rồi, cô ôm con nhỏ đi vào, còn Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan, Vân Lệ Lệ căn bản chẳng thèm để mắt tới. Cha Quý đang chuyện trò cùng bốn người con trai của mình, mẹ Quý ngồi nghe, nụ cười rạng rỡ trên môi, hiện rõ niềm vui đoàn viên hôm nay.
Bên kia, Quý Vân Vân liên tục đưa mắt nhìn về phía này, Tô Đan Hồng đương nhiên hiểu rõ mười mươi, con bé đang ngóng tiền mừng tuổi đây mà. Phong tục ở đây, dù đã lớn, qua mười tám tuổi, thì vẫn được nhận lì xì. Năm ngoái Tô Đan Hồng không cho, Quý Kiến Quân lén lút đưa, ít nhất cũng mười đồng, nhưng năm nay tiền của Quý Kiến Quân đều đã bị cô thu hết cả rồi. Cô không cho, Quý Vân Vân có nằm mơ cũng đừng hòng!
Tô Đan Hồng thầm hừ một tiếng trong lòng, cô chính là người phụ nữ tính toán như thế đấy, ai thuận ý nàng thì có tiền mừng tuổi, còn không thì một xu cũng chẳng có!
Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan kéo Tô Đan Hồng vào căn bếp nhỏ.
Rồi họ thì thầm với cô: "Xem kìa, vợ của chú tư đúng là lười chảy thây, khó trách trước kia em không ưa cô ta. Cứ ỷ thế con còn bé mà trốn việc, đứa nhỏ đang ngủ say mà cô ta còn cố tình bế ra, làm dáng trước mặt mọi người, đúng là cái thói kênh kiệu của cô giáo thành phố!"
Quý Mẫu Đan tiếp lời: "Còn không phải sao, em nhìn ánh mắt cô ta xem, cứ hếch lên trời ấy. Chẳng phải chỉ là mang về hai con vịt quay sao? Cả năm ba mẹ mới được ăn hai con vịt quay của cô ta đó chứ!"
Hai người rõ ràng là đầy bụng oán trách Vân Lệ Lệ, trước kia đối với Tô Đan Hồng cũng y như vậy, cả hai đều thuộc dạng vắt cổ chày ra nước.
Tuy nhiên năm nay Tô Đan Hồng thường xuyên hiếu kính cha mẹ Quý, bù đắp những thiếu sót trước kia, bọn họ cũng được hưởng lợi lây nên sẽ chẳng dám nói gì đến cô nữa.
Giờ đây, Vân Lệ Lệ lại ra vẻ khinh thường ba người con dâu nhà nông là bọn họ, các cô đương nhiên muốn đứng chung chiến tuyến, cùng nhau đối phó với kẻ ngoại đạo! Tô Đan Hồng chẳng bận tâm chuyện này, cô nói: "Một năm cũng chỉ trở về một lần, quan tâm cô ta làm gì, mình cứ làm tốt phận mình là được rồi."
"Chị biết chứ, nhưng cái thói kênh kiệu kia của cô ta chướng mắt quá! Làm cô giáo thì ghê gớm lắm sao? Người như cô ta mà có thể dạy dỗ ra học trò tốt thì chị đây còn lâu mới tin!" Quý Mẫu Đan nói.
Phùng Phương Phương lên tiếng: "Em đừng tưởng như vậy là hết chuyện đâu, chờ xem, lát ăn cơm tất niên xong, cô ta lại bắt đầu giở thói làm bộ làm tịch cho mà xem. Đúng rồi, năm nay em chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cha mẹ nhiều ít?"
"Chủ yếu là tấm lòng, không quan trọng ít nhiều." Tô Đan Hồng liền đáp.
Quý Mẫu Đan gật đầu: "Nói hay lắm, chị thích nghe câu này. Hơn nữa, cô ta có thể bì với chúng ta sao? Chúng ta chăm sóc cha mẹ quanh năm suốt tháng, mẹ đâu có ăn của nhà chú tư hạt gạo nào? Hơn nữa lần trước bọn họ ở thành phố Giang Thủy mua phòng, cha mẹ khẳng định cũng đã cho không ít tiền rồi!"
Phùng Phương Phương nghe vậy, lập tức trợn mắt: "Cái gì? Còn cho tiền ư?"
"Cha mẹ không cho thì sao chú tư có thể mua nhà nhanh vậy được? Chắc chắn là có cho rồi!" Quý Mẫu Đan hừ một tiếng nói. Phùng Phương Phương vô cùng bất mãn: "Dựa vào cái gì chứ, cái gì tốt thì cô ta chiếm hết, cô ta mua nhà mà còn cần tiền của cha mẹ? Lúc trước bọn chị xây nhà cha mẹ cũng chẳng cho là bao!"
"Em cũng thế thôi." Quý Mẫu Đan cũng hừ lạnh.
Tô Đan Hồng chỉ im lặng lắng nghe, rồi cô hỏi: "Nhà ở thành phố Giang Thủy giá khoảng bao nhiêu vậy các chị?" "Ít nhất cũng phải một, hai ngàn đồng!" Phùng Phương Phương nói: "Bằng hai người bọn họ đi dạy học, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
Làm giáo viên mỗi tháng được có mười mấy đồng thôi mà, còn phải chi phí sinh hoạt nữa chứ? Rồi tiền điện nước này nọ, ở thành phố Giang Thủy, mua cọng hành cũng tốn tiền đấy chứ.
Hai vợ chồng một tháng có thể thừa lại được bao lăm?
Hơn một ngàn đồng không phải là khoản nhỏ, số tiền đó ở đâu ra chứ!
Hai chị em dâu lẩm bẩm bàn tính, Tô Đan Hồng trong lòng cũng trỗi dậy bao suy nghĩ. Chị Hồng ở tiệm thêu từng mách cô rằng nếu có tiền thì nên mua nhà ở thành phố Giang Thủy, mai sau giá nhà nhất định sẽ tăng vùn vụt.
Giờ tiền tiết kiệm của cô vừa vặn hai nghìn đồng, hay là mua nhà nhỉ?