Các cô làm không ít bánh chưng, cả mặn lẫn ngọt đều có, được xếp riêng ra trong những chiếc sọt lớn. Từ gần tám giờ sáng đến gần mười một giờ, mọi việc mới xong xuôi. Khi mọi người trở về, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, tay xách một xâu tám cái bánh chưng. Ai thích ăn ngọt thì lấy ngọt, thích ăn mặn thì lấy mặn, hoặc mỗi loại một nửa, Tô Đan Hồng bảo họ tự lấy. Lấy xong rồi vẫn còn dư lại rất nhiều. Tô Đan Hồng mang mấy cái qua biếu thím Dương hàng xóm. Thím ấy thích bánh chưng ngọt, nên cô cầm bốn cái.
"Ngọc Lan từng qua đây ngồi à?" Thấy hai cái bánh chưng ngọt trên bàn, Tô Đan Hồng liền cười hỏi.
" Đúng vậy, vừa rồi còn muốn để lại bốn cái, thím bảo nó để lại hai cái nếm thử, phần còn lại thì mang về hết đi." Thím Dương cười nói.
Chuyện hôn nhân của Quý Ngọc Lan cũng là do bà ấy làm mối, thế nên hôm nay khi Quý Ngọc Lan về, liền cố ý ghé qua ngồi một chút. "Bốn cái này là con mang qua biếu thím và chú ăn." Tô Đan Hồng liền đặt bốn cái bánh chưng ngọt lên bàn, cùng với hai cái trước đó là có sáu cái rồi.
"Hôm nay cà chua tươi rói, cháu lấy một ít mang về cho Nhân Nhân với Tê Tê ăn đi, hai đứa thích cà chua lắm đó." Thím Dương hái được một chậu cà chua, nói.
Tô Đan Hồng cũng chẳng khách sáo, nhận lấy rồi cười nói: "Hai đứa kia cứ la hét đòi sang đây hái đó chứ ạ."
"Cứ bảo chúng sang đây đi!" Thím Dương cũng thích hai anh em chúng. Lúc Tô Đan Hồng trở về, Nhân Nhân cùng Tê Tê còn có Yên Nhi cũng đi xuống, nghe tin bánh chưng đã gói xong, đây là xuống đòi ăn bánh chưng.
"Muốn mặn hay là muốn ngọt?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Ngọt ạ!" Yên Nhi và hai anh em đều thích vị ngọt.
Tô Đan Hồng liền chia cho mỗi đứa một cái, ba đứa nhóc ăn đến là thỏa mãn, ăn hết bánh chưng lại chuyển sang cà chua.
"Là của nhà bà Dương." Nhân Nhân nói.
"Ừm." Tô Đan Hồng gật đầu.
"Bà Dương đã ăn bánh chưng chưa ạ?" Nhân Nhân lại hỏi. "Mang sang rồi." Tô Đan Hồng đã xếp được một ít: "Các con cầm lên núi cho ông bà ăn đi."
Ba đứa liền cùng nhau đi lên núi, được giao việc, tụi nhỏ đứa nào đứa nấy cũng vui ra mặt, cảm thấy vinh dự lắm.
Quý Kiến Quân gần 11 giờ rưỡi mới về, vừa bước vào cửa đã thấy Đại Hắc đang gặm mấy cái bánh chưng gạo mà Tô Đan Hồng gói, ăn ngon lành.
Quý Kiến Quân liền cười: "Đại Hắc hôm nay được ăn Tết trước hả con."
Thấy chủ nhân, Đại Hắc vui sướng nguầy nguậy đuôi rồi lại ngao ngao gặm tiếp bánh chưng của mình.
"Đều ở trong bếp, anh xem xử lý thế nào." Tô Đan Hồng từ sân sau đi qua, nói. "Gói nhiều ghê." Quý Kiến Quân vừa nhìn, vẫn còn gần ba sọt bánh chưng. Những nhà mà Tô Đan Hồng đã gọi sang hôm nay thì không cần chia thêm nữa, còn những người khác như Tô An Bang, bác Hứa trông đập chứa nước thì vẫn cần đưa, cả bên Quý Kiến Hà nữa, cô không gọi Tô Quyên nhưng vẫn phải gửi.
"Anh đi đưa giúp đi." Quý Kiến Quân liền nói. "Ăn tạm hai cái đã." Tô Đan Hồng liền nói.
Quý Kiến Quân liền ăn hai cái bánh chưng mặn, so với bánh chưng ngọt, anh rõ ràng thích bánh chưng mặn hơn nhiều, khen ngon hơn hẳn.
Ăn xong anh lái xe ba bánh đi đưa bánh chưng. Những nhà chưa được chia thì mỗi nhà đều nhận được tám cái, cả người lớn tuổi trong thôn cũng vậy, ngay cả nhà Quý Phong, Quý Kiến Quân cũng chia tám cái.
Cuối cùng vẫn còn thừa hơn 50 cái. Quý Kiến Quân liền giữ lại hơn ba mươi cái cho gia đình ăn dần, số hơn hai mươi cái còn lại thì anh quay về đưa cho nhà mẹ vợ.
Vì anh biết chắc sẽ còn dư lại một ít, nên sẽ để dành phần của Tô Tiến Quân sau cùng rồi mang qua luôn.
"Trời nắng to thế này không cần mang qua đâu con." Mẹ Tô xót con rể, nhẹ nhàng nói. "Không sao đâu mẹ, có mất bao nhiêu thời gian đâu ạ. Trên xe cũng đâu có nóng. Mẹ cứ chuẩn bị ít quần áo rồi con đưa mẹ qua chơi vài ngày, Nhân Nhân với Te Tê đều nhớ bà ngoại lắm rồi." Quý Kiến Quân nhiệt tình đến đón mẹ vợ.
Mẹ Tô nghe vậy thì mặt mày hớn hở: "Bên ấy bây giờ đang bận rộn, mẹ đúng là nên qua giúp đỡ một tay. Con cứ về trước đi, gần tối mẹ ngồi xe của Tiến Đảng qua." "Vâng ạ." Quý Kiến Quân nhanh chóng đồng ý.
Đón mẹ vợ đến chơi những ngày cuối năm thế này, vợ anh nhất định sẽ rất vui.
Quý Kiến Quân vừa lái xe về, chị dâu cả Tô đã lên tiếng: "Mẹ muốn qua bên đó ở vài ngày ạ?"
"Ở hai ba ngày rồi mẹ về thôi." Mẹ Tô đáp, "Chuyện trong nhà có cần mẹ dặn dò gì không?"
"Mẹ cứ yên tâm, mẹ đã đi nhiều lần như vậy rồi, con làm gì có lần nào làm mẹ phải thất vọng đâu?" Chị dâu cả Tô vội vàng trấn an. Lần này mẹ chồng cô mà qua bên đó, đợi khi bà trở về, chắc chắn một quả dưa hấu to sẽ không chạy thoát khỏi tay bà đâu. Mà không chỉ dưa hấu, hẳn là còn mang gà về để bà tẩm bổ nữa, lúc đó chẳng phải cô và các con cũng sẽ được hưởng ké sao? Còn cả số bánh chưng này, cả nhà cô cũng sẽ có phần.
Mẹ Tô sao lại không hiểu rõ lòng dạ của con dâu cả chứ, nhưng chỉ cần cô ta không quá đáng, bà cũng chẳng bận tâm nhiều làm gì.
Những năm gần đây, vì điều kiện gia đình ngày càng khấm khá, nên Mẹ Tô cũng không còn thích so đo những chuyện nhỏ nhặt ấy nữa, chỉ cần không làm gì sai quá thì thôi. Đến chạng vạng tối, Tô Tiến Đảng ghé qua, Mẹ Tô liền ngồi xe anh ấy sang.
"Bà ngoại!" Nhân Nhân reo lên vui sướng.
"Bà ngoại!" Te Tê thấy anh trai vui vẻ như vậy, bé cũng hớn hở theo, dù chưa thực sự có khái niệm rõ ràng về bà ngoại như anh mình.
"Hai cháu trai bảo bối của bà ngoại!" Mẹ Tô mặt mày rạng rỡ, khỏe khoắn bế Te Tê lên, rồi dắt tay Nhân Nhân đi tới. Tô Đan Hồng vội vàng chạy lên đỡ Te Tê. Đừng nhìn Te Tê ốm gầy như con khỉ con thế kia, nhưng bé không hề nhẹ chút nào. "Không sao đâu con, mẹ ôm một lát thôi." Mẹ Tô trấn an.
"Dắt là được rồi ạ." Tô Đan Hồng vẫn cứ để Te Tê xuống, mẹ cô năm nay cũng không còn trẻ nữa, nếu không may bị đau lưng thì đó không phải là chuyện nhỏ.
Giữa trưa hôm nay, Quý Kiến Quân đưa bánh chưng xong trở về, liền nói với cô là anh đã mời mẹ qua đây ở vài ngày.
Tô Đan Hồng phì cười, nhẹ nhàng trách yêu anh vài câu. Chẳng lẽ cô còn không biết anh có ý gì sao? Rõ ràng là muốn cô được ở gần mẹ mình nhiều hơn một chút.
Tuy hai thôn không xa nhau là mấy, nhưng một khi đã gả ra ngoài, cô cũng không thể thường xuyên gặp mẹ được. Dù khoảng cách chẳng là bao nhưng đã lâu cô chưa gặp mẹ rồi, nên anh mới chủ động mời bà qua đây.
"Kiến Quân vừa đi ra đập chứa nước xách cá tôm về rồi đó, đêm nay con sẽ nấu cho mẹ ăn thử nhé." Tô Đan Hồng cười nói.
"Không cần đâu con, không cần nấu mấy món cầu kỳ này đâu." Mẹ Tô mỉm cười nói.
"Mẹ còn không biết con rể mẹ sao? Anh ấy sợ con bạc đãi mẹ vợ anh ấy đây này, đã đi đặt trước thịt ba chỉ rồi, sáng mai liền đi lấy về, để con nấu món thịt kho tàu đậm đà cho mẹ nhé." Tô Đan Hồng cười khúc khích nói. Mẹ Tô vui vẻ đáp: "Haizz, có phải người ngoài đâu mà khách sáo thế!"
Con rể vừa hiếu thảo với mình, lại đối xử với bà chẳng khác nào mẹ ruột, làm sao bà có thể không vui chứ? Đương nhiên là vui lắm rồi!