Vì thế, anh quyết định vui vẻ giúp đỡ ông ấy.
Ông Tần mượn năm trăm đồng, Quý Kiến Quân liền lấy tiền đưa cho ông ấy ngay lập tức.
Thực ra, trong lòng Quý Kiến Quân cũng ấp ủ ý định mở thêm một cửa hàng ở thị trấn, thế nhưng đến giờ anh vẫn chưa tìm được người phù hợp để giao phó công việc quản lý.
Mô hình cửa hàng như thế này chắc chắn phải tìm được người đáng tin cậy. Ví dụ điển hình là cặp đôi chị cả Hà và Tôn Đại Sơn. Thực ra, ban đầu là do Tô Đan Hồng tin tưởng vào chị cả Hà nên Quý Kiến Quân mới gật đầu đồng ý, chứ nếu không sao anh có thể giao một việc làm ăn quan trọng như vậy cho một người trước nay chưa từng có kinh nghiệm như Tôn Đại Sơn chứ?
Nhưng giờ nhìn lại, anh thấy ánh mắt tinh tường của vợ mình quả không sai. Để hai người Tôn Đại Sơn và chị cả Hà trông coi cửa hàng, mọi khoản thu chi mỗi tháng đều được ghi chép lại chi tiết và gửi cho anh xem, giống như cách họ làm việc trước đây.
Mỗi lần hàng hóa được giao đến, họ đều kiểm kê và ghi chép cẩn thận. Tính toán lại thì số liệu đó không hề có chút chênh lệch nào so với những gì cha anh đã ghi chép ở trên núi, cho đến nay vẫn luôn là như vậy. Lại thêm việc anh đã cho gia đình họ vay tiền để mua nhà, có thể sở hữu một căn hộ rộng 80 mét vuông ở khu Thành phố Đại học thì quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì.
Chính vì vậy, hai vợ chồng họ lại càng dốc sức cố gắng giúp anh bán hàng, mỗi tháng còn dư ra thêm vài đồng thu nhập so với trước kia.
Tuy số tiền kiếm thêm không quá nhiều nhưng thái độ làm việc tận tâm của họ khiến Quý Kiến Quân rất hài lòng. Vậy nên, nếu muốn mở cửa hàng ở thị trấn, anh cũng cần tìm được một người đáng tin cậy như vậy. Anh liền tìm đến vợ mình để bàn bạc về chuyện này.
Tô Đan Hồng mỉm cười nói: "Anh cứ đi hỏi Quý Phong và bà của cậu ấy xem hai bà cháu họ có đồng ý không. Mỗi tháng trả cho họ năm mươi đồng tiền lương, chỉ phụ trách việc bán hàng, còn hàng hóa thì chúng ta sẽ tự giao tới đó."
Lúc đầu Quý Kiến Quân chỉ là nói bâng quơ, không ngờ vợ anh lại có thể nhanh chóng tìm được người thích hợp như vậy.
Hơn nữa, sau khi nghe xong, anh cảm thấy đề xuất này quả thực rất khả thi.
"Thật không hổ danh là vợ anh, anh qua đó nói chuyện ngay đây." Quý Kiến Quân vừa cười vừa nói. Tô Đan Hồng chỉ lắc đầu, không buồn tranh cãi với anh nữa. Người đàn ông này của cô đúng là không bao giờ chịu ngồi yên, cứ suốt ngày nghĩ ra việc để làm.
Thấy ông Tần mở thêm một cửa hàng, chính Quý Kiến Quân cũng muốn tự mình kinh doanh, coi như noi gương ông ấy vậy.
Lúc Quý Kiến Quân đến, Quý Phong và bà của cậu ấy đều đang ở nhà.
"Chú, sao chú lại tới đây vậy ạ?" Quý Phong lễ phép kéo ghế lại mời anh ngồi.
"Chú đến tìm cháu và thím để nói chút chuyện." Quý Kiến Quân đáp lời, anh cũng không định chần chừ mà nói thẳng ra dự định của mình ngay lập tức.
Quý Phong nghe xong, hai mắt sáng bừng lên vì phấn khích: "Chú cứ tin ở cháu! Cháu làm được, nhất định cháu sẽ làm được!"
"Nhóc còn phải lên khu Thành phố Đại học học một khóa đào tạo ngắn hạn nữa mới làm được." Quý Kiến Quân trả lời Quý Phong, sau đó quay sang hỏi bà của cậu ấy: "Thím thấy thế nào ạ?"
"Kiến Quân à, nếu cháu đã tin tưởng vào hai bà cháu này thì thím cũng đồng ý. Mỗi khoản thu chi thím sẽ bảo Quý Phong ghi chép rõ ràng, cuối tháng sẽ đối chiếu sổ sách với cháu cẩn thận." Bà của Quý Phong đương nhiên vui vẻ chấp thuận. Nhà bà giờ chỉ còn hai bà cháu, những năm gần đây cũng nhờ có Quý Kiến Quân giúp đỡ mới gắng gượng sống qua ngày. Giờ Quý Phong càng ngày càng lớn, mấy năm nữa là đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi.
Thế nhưng với điều kiện gia đình như vậy thì làm gì có cô gái nào chịu để ý?
Bà cũng bắt đầu sốt ruột. Thường ngày bà phải bớt ăn bớt mặc để dành tiền cho cháu trai lấy vợ, thế nhưng tiết kiệm mãi vẫn chẳng được là bao. Hiện giờ có năm mươi đồng tiền công đang bày ra trước mắt, mà lại chỉ cần bán hàng, bà của Quý Phong cảm thấy hoàn toàn có thể chấp nhận được, cháu trai cũng đã lớn, có thể cùng bà gánh vác rồi.
"Vậy được, sáng sớm mai thím và Quý Phong theo Hà San đến thành phố Đại Học, học việc một thời gian với chú Đại Sơn ở đó. Khi nào quen việc và vững vàng rồi thì quay về đây." Quý Kiến Quân nói.
"Vâng ạ!" Hai mắt Quý Phong bừng sáng.
Ngày hôm sau, cậu được bước lên chiếc xe tải lớn mà lần đầu tiên trong đời cậu được đặt chân lên, cảm giác như bay lên mây. Mới đó mà chiếc xe đã đưa cậu đến thành phố Đại Học rồi.
Hứa Hà San truyền lại lời Quý Kiến Quân dặn dò, Tôn Đại Sơn nghe xong liền vỗ n.g.ự.c cam đoan đồng ý.
Sau đó, Quý Phong ở lại thành phố Đại Học vừa học vừa làm bán thời gian ở đó.
Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Tô Đan Hồng thật sự độc đáo. Những người cô nhìn trúng, dù ban đầu có vẻ bình thường, nhưng đều tiềm ẩn năng lực phi thường.
Quý Phong tuy dáng người không được cao lớn nhưng tính toán đâu ra đấy, vô cùng rành mạch. Cậu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, bởi vì điều kiện gia đình khó khăn nên thân hình gầy gò, tong teo, nhưng suy cho cùng thì người xuất thân từ nghèo khó thường có ý chí kiên cường và khả năng chịu đựng phi thường.
Từ sau khi cậu đến đây, Tôn Đại Sơn đã có thể giao phó mọi công việc ở đây cho cậu gánh vác.
Ban đầu Tôn Đại Sơn để cho cậu tính toán sổ sách doanh thu trước. Huấn luyện mấy ngày xong, thấy cậu nhanh chóng nắm bắt, thành thạo công việc cũng rất hài lòng, nhưng lại không để cậu đi ngay mà giữ lại làm cho đến khi hoàn toàn quen việc. Bởi vì lúc đó cậu phải gánh vác cả một cửa hàng lớn, tuy có bà cậu hỗ trợ nhưng tuổi tác của bà cũng đã cao, sức lực chẳng còn bao nhiêu. Quý Phong tự nhiên sẽ trở thành trụ cột gánh vác mọi chuyện.
Lại thêm cả lời nhắn nhủ của Quý Kiến Quân, Tôn Đại Sơn cũng muốn đào tạo cậu bé này thật tốt, như vậy mới có thể bảo đảm danh tiếng của chính mình.
Chỉ sau bảy tám ngày học việc, Quý Phong liền cảm thấy đã nắm bắt được kha khá. Mà cậu cũng không chỉ dừng lại ở từng ấy công việc, Quý Phong còn theo chú Đại Sơn học được cách mổ gà. Hiện giờ cậu đã có thể tự mổ gà, dù thao tác còn hơi chậm nhưng cũng đã ra dáng một người thợ lành nghề. Cậu còn học mổ cá, ở đây cũng được dạy qua vài bài cơ bản, còn lại đều do cậu tự mày mò học hỏi, giờ thì đã thành thạo hết. Vậy nên mới chỉ trong mười ngày, Quý Phong đã hoàn thành khóa huấn luyện một cách xuất sắc.
Trước khi trở về, cậu cũng vô cùng biết ơn Tôn Đại Sơn, cảm tạ những ngày qua đã tận tình chiếu cố và hướng dẫn cậu, sau đó mới cùng Hứa Hà San quay trở về.
Trong thời gian này, Quý Kiến Quân đã tậu được một mặt bằng ở khu vực sầm uất ngay trung tâm thị trấn. Vì nằm ngay khu dân cư đông đúc nên giá nhà rất cao, nhưng dù giá có cao đến đâu, anh vẫn quyết tâm sở hữu bằng được. Thế là khoản thu nhập cả năm trời của anh đã "bốc hơi" hết sạch. Ban đầu anh còn định dùng số tiền đó để mua xe, giờ đành gác lại. Nhưng sau khi mua được mặt bằng này, Quý Kiến Quân vẫn rất hài lòng. Anh gọi thợ đến sửa sang, tân trang lại một lượt. Công việc sửa chữa hoàn tất cách đây vài ngày, và suốt hai hôm nay, hàng hóa đã bắt đầu được chuyển đến đầy ắp cửa hàng. Quý Phong vừa từ thành phố lớn quay về, Quý Kiến Quân chẳng kịp cho cậu nghỉ ngơi lấy một hơi, đã gọi ngay đến để xem mặt bằng mới.
“Chú ơi, cháu biết mổ gà thành thạo rồi đó!” Quý Phong xem qua cửa hàng một lượt, nhưng chẳng thấy bóng dáng lồng gà nào, bèn như khoe với chú mình. “Được. Mấy ngày nữa chú sẽ mua một chiếc tủ đông lạnh lớn. Lúc rảnh rỗi, cháu cứ làm thịt nhiều rồi bảo quản để bán dần.” Quý Kiến Quân gật đầu, hài lòng căn dặn.
Cửa hàng giờ đây bày bán đa dạng mặt hàng, bao gồm gạo, đậu, các loại hạt, rau củ, trứng gà tươi và cả đặc sản trái cây từ trên núi. Bởi vì cửa hàng mới mở, Quý Kiến Quân còn đặc biệt đi lấy tôm cá tươi sống về bán, khiến việc kinh doanh khởi sắc vô cùng thuận lợi.
Giá cả được niêm yết rõ ràng, có sẵn sổ sách cùng bàn tính để theo dõi thu chi một cách dễ dàng.
Mấy ngày sau đó, Quý Phong cùng bà của cậu đã bắt đầu thành thạo công việc ở cửa hàng trên thị trấn. Quý Kiến Quân thấy hai bà cháu thích nghi nhanh chóng với công việc cũng rất yên tâm, dù vậy anh vẫn phải bàn giao cho ông Tần, nhờ ông để mắt giúp, thi thoảng ghé qua xem xét tình hình. Cửa hàng này cách cửa hàng của ông Tần khá xa, không thuộc cùng một khu nên chẳng sợ bị cạnh tranh. Ông Tần dĩ nhiên chẳng có ý kiến gì, còn ngỏ ý khi nào xe chở hàng của mình tới thì có thể chở luôn một chuyến cho tiện, nhưng Quý Kiến Quân lịch sự từ chối.
Ông Tần chẳng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh này, dù sao đối với ông mà nói, có giúp thì cũng chỉ là tiện đường mà thôi.
Thế nhưng, riêng vợ ông Tần thì chắc chắn sẽ để ý, nên cứ để thôi. Quý Kiến Quân tự thuê người chở hàng đến là ổn thỏa nhất.