Mẹ Tô trò chuyện phiếm với Lý Lai Đệ một lúc, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề chính.
Mẹ Tô hỏi: "Gia đình bên ngoại của cháu dạo này thế nào rồi? Nghe nói hôm trước mẹ cháu có ghé qua bên này à?"
Lý Lai Đệ cười, đáp: "À, gia đình bên đó thì thím không cần bận tâm đâu ạ. Mẹ cháu chỉ mang cho cháu một ít trứng gà thôi."
Mặc dù điều kiện gia đình của Lý Lai Đệ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng ít ra nhà mẹ đẻ của cô thì tốt hơn hẳn nhà chồng rất nhiều. Chí ít là khi cô và An Bang gặp khó khăn, mẹ cô thỉnh thoảng vẫn dặn em trai mang mấy quả trứng gà và một ít bột mì tới giúp đỡ.
Thế nhưng mẹ chồng cô (Quý Vân Vân) thì hoàn toàn ngược lại, không thể trông cậy được, mà chỉ cần không đến gây chuyện đã là may mắn lắm rồi. "Suy cho cùng thì vẫn thương con gái đấy." Mẹ Tô gật đầu, tươi cười nói: "Em trai cháu năm nay cũng lớn rồi nhỉ?”
"Dạ, cũng lớn rồi ạ, đã mười tám tuổi rồi." Lý Lai Đệ gật đầu, nói xong liền bật cười: "Thím năm muốn giới thiệu đối tượng cho em cháu sao?”
"Thím không tùy tiện giới thiệu đối tượng cho ai đâu, thím chỉ muốn hỏi chút xem cha cháu bên đó có rảnh không, chỗ Kiến Quân đang thiếu người trông vườn đấy." Mẹ Tô giải thích.
Lý Lai Đệ chợt bừng tỉnh, cô đã hiểu rõ mục đích chuyến thăm hôm nay của thím năm rồi, hóa ra là muốn giới thiệu việc làm! "Thím ơi, thím khoan tìm người khác đã, để hôm nay cháu về nhà hỏi cha một chút ạ!" Lý Lai Đệ bất ngờ đến mức vội vàng đáp lời.
"Thím hỏi trước một chút thôi, vì yêu cầu của Kiến Quân bên đó khá cao." Mẹ Tô nói thêm: "Phải thành thật, phúc hậu, không được trộm cắp hay dùng mánh lới gì, nếu không mẹ vợ là thím sẽ không đồng ý đâu." "Chuyện này thím năm cứ yên tâm, cha cháu cả đời làm nông, là người thành thật, đàng hoàng, hiện tại ông ấy cũng rất thích hợp với công việc này ạ!" Lý Lai Đệ nhanh chóng tiếp lời.
"Vậy được, cháu cứ về nói chuyện với cha cháu một tiếng. Theo quy định ở bên đó thì lương khởi điểm thấp hơn người cũ năm đồng, tức là ba mươi lăm đồng. Sau khi làm đủ nửa năm, thì lương sẽ tăng lên ngang bằng với mọi người. Nếu bằng lòng thì cứ bảo cha cháu trực tiếp qua chỗ Kiến Quân tìm thằng bé mà nói chuyện." Mẹ Tô dặn dò.
"Dạ!" Lý Lai Đệ gật đầu lia lịa.
Mẹ Tô nói xong chuyện này thì đi về. Lý Lai Đệ không dám chần chừ, chỉ sợ cơ hội này sẽ rơi vào tay người khác, nên vội vàng ôm con gái về nhà ngoại. Về đến nhà ngoại, cô kể hết mọi chuyện, mẹ Lai Đệ vô cùng vui vẻ, mừng đến rạng rỡ: "Thật sao? Lai Đệ, con xác nhận là sự thật đúng không?”
"Con vừa về đã nói rồi mà. Được hay không thì cha phải đi qua đó mới được. Cha cứ về nhà cùng con, chờ chạng vạng tối khi An Bang về, con sẽ bảo An Bang đưa cha tới đó. Anh ấy và ông chủ có mối quan hệ rất tốt, có thể đứng ra bảo đảm cho cha. Bất quá, cha à, đã muốn đi làm công thì không thể mang những thói quen xấu đâu đấy. Bên đó kiêng kỵ nhất điều này, nếu cha không làm được thì ngay cả công việc của An Bang cũng sẽ không còn đâu." Đừng thấy Lý Lai Đệ trông có vẻ nhu nhược, những gì nên nói, cô vẫn dám nói ra một cách rành mạch đấy.
"Con cứ yên tâm, con cứ để An Bang đứng ra bảo đảm cho cha con. Ông sẽ thay mặt con rể bảo vệ vườn cây thật tốt!" Mẹ Lai Đệ khẳng định.
" Đúng vậy, cha có thể làm được mà!" Cha Lai Đệ cũng gật đầu lia lịa, đầy vẻ quyết tâm.
Năm nay ông mới năm mươi ba tuổi, chắc chắn có thể làm được. Con trai ông đã mười tám tuổi rồi, trong nhà chẳng còn gì, qua hai ba năm nữa là phải cưới vợ cho nó, đến lúc đó thì lấy cái gì để cưới đây? Tối hôm qua trước khi ngủ, bạn già còn nói tới việc này, không ngờ hôm nay đã có một cơ hội việc làm tới tay. Ông thật sự rất vui. Chạng vạng tối, lúc Tô An Bang đi làm về thì đã thấy bố vợ mình cũng đang ở đây.
Anh có ấn tượng rất tốt về người bố vợ này. Lúc trước ông không hề chê anh chẳng có gì trong tay mà vẫn đồng ý gả Lai Đệ cho anh. Sau này, trải qua những tháng ngày khó khăn ấy, gia cảnh nhà ông Lý tuy không mấy khá giả, nhưng bố mẹ vợ vẫn thường mang đến chút lương thực và trứng gà. Bởi vậy, anh đối xử với nhà vợ mình vô cùng tốt.
"Cha, sao cha lại tới đây? Tối nay để Lai Đệ làm mấy món ngon đãi cha nhé!" Tô An Bang cười nói. "Hiện tại tạm gác chuyện ăn uống đã, con dẫn cha qua nhà ông chủ con một chút." Cha Lai Đệ và Lý Lai Đệ đều có chung một suy nghĩ, đó là phải nhanh chóng làm xong việc này, nếu không để người khác đoạt trước thì coi như xong.
Tô An Bang sững sờ.
Lý Lai Đệ kể lại chuyện mẹ Tô. Nghe xong, mắt Tô An Bang sáng rỡ: "Vay được đấy, cha à, đi thôi, con đưa cha đi. Con với ông chủ có mối quan hệ rất tốt, con dắt cha đến thì chắc chắn sẽ được thôi."
"Cha, sau khi cha qua đó thì phải siêng năng làm việc nhé, tiền lương một tháng nhiều như vậy, dù sao thì cũng phải xứng đáng với đồng tiền công này." Lý Lai Đệ dặn dò.
"Con cứ yên tâm, cha đã nắm rõ rồi." Cha của Lý Lai Đệ gật gù.
Thế là Tô An Bang lập tức dẫn cha vợ mình đến chỗ Quý Kiến Quân.
Đúng lúc Quý Kiến Quân đang ở nhà, anh đang làm ổ cho lũ cún con. Tiểu Bạch ở vườn trái cây thứ nhất vừa sinh ba con cái. Anh định mang về nuôi trước, sau này sẽ chuyển chúng đến vườn trái cây thứ ba.
Việc phân công nhân sự cho vườn trái cây thứ ba thì giao cho mẹ vợ anh là hợp lý nhất, mẹ vợ anh rất am hiểu những chuyện này.
Với lại, nhờ mẹ vợ giúp thì chẳng phải cũng có thể làm nổi bật địa vị của bà sao? Nhìn thấy Tô An Bang dẫn theo một người đàn ông mà mình đã gặp qua nhưng không nhớ nổi tên, trong lòng Quý Kiến Quân đã đoán ra được ít nhiều.
Sau vài lời giới thiệu, họ liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Ông chủ, vườn trái cây không phải đang thiếu người sao? Anh xem cha vợ em thế nào? Cha vợ em làm việc vô cùng cẩn thận, ông ấy nhất định sẽ trông nom vườn trái cây này thật tốt." Tô An Bang nói.
"Được." Quý Kiến Quân cười nói: "Trước mắt cứ làm thử sáu tháng, mức lương trong sáu tháng đầu là ba mươi lăm đồng, sau đó sẽ tăng lên bằng với mọi người."
Lời này, Quý Kiến Quân nói với cha Lý Lai Đệ.
"Được." Cha Lý Lai Đệ gật đầu.
"Chú có thể về nhà ba lần một tháng. Nếu không có chuyện gì thật sự quan trọng thì đừng nên xin nghỉ quá nhiều. Về thời gian làm việc, chú Lý cứ tự sắp xếp." Quý Kiến Quân nói. Anh vẫn tương đối có tình người. Cha Lý Lai Đệ là người trong thôn Lý Trí, và cả hai thôn đều thuộc Đại Loan, cách đây không quá xa. Bởi vậy anh vẫn có thể cho ông ấy về ăn cơm.
"Ông chủ, vậy ăn cơm thì sao?" Tô An Bang hỏi.
"Chú sẽ ăn cơm trên núi luôn, vào lúc bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa và năm giờ chiều. Bình thường đều là vào những khung giờ này. Sau khi mẹ anh nấu xong, bà sẽ nhờ anh vợ đưa cơm qua cho chú Lý. Chú Lý làm ở đây thì chỉ cần mang theo quần áo thay đổi là đủ, trên núi cái gì cũng có. Nhưng mà nước nóng để tắm rửa thì chú Lý phải tự đun, quần áo cũng phải tự giặt." Quý Kiến Quân nói rõ ràng. Các dụng cụ cần thiết trên núi đã chuẩn bị xong hết rồi. Phòng tắm hay nhà vệ sinh đều đã được trang bị đầy đủ mọi thứ.
Dù sao để người ta tới trông coi vườn trái cây của mình thì điều kiện cũng không thể quá tệ được.
"Khi nào thì chú có thể bắt đầu làm việc?" Cha Lý Lai Đệ hỏi.
"Ngày mai luôn đi, chú." Quý Kiến Quân nói.
Từ lúc anh muốn mở rộng trang trại gà, anh đã để một ít gà mái ấp trứng rồi.
Chỉ cần chúng đẻ được khoảng chục trứng là sẽ tự ấp, cũng không cần phải làm gì đặc biệt. Hiện tại vẫn chưa có gà con nào ra đời, nhưng dù sao anh cũng không phải chỉ có ba mươi mẫu đất này.
Lần trước, sau trận mưa lớn, anh đã kêu người thu hoạch cây ngô, đậu phộng, đậu nành. Hiện giờ việc thu hoạch đã gần xong, đang đúng lúc thiếu người, nên để cha Lý Lai Đệ qua giúp, dù sao cũng có trả tiền công. Chờ khi anh thu xếp đâu vào đấy xong thì cũng sẽ có gà nở rồi.
Thấy vậy, Tô Đan Hồng trêu chọc anh: "Ông chủ nhà chúng ta bây giờ trông càng ngày càng có phong thái rồi đấy!"
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười đáp: "Mai mẹ vợ tới, anh còn phải đi bắt ít tôm cá về đãi bà nữa, anh bận tối mắt tối mũi đây này!"