Trọng sinh làm giàu

Chương 270

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Cô ta thầm nghĩ, bác ba chồng của chị gái mình (Tô Đan Hồng) thật đúng là người có tiền.

"Sao có thể chứ? Lúc trước anh ấy vừa mới mở một cửa hàng ở huyện thành, chị dâu ba (Tô Đan Hồng) của em đã nói tạm thời chưa tính đến chuyện này, nhưng mà em lại nghe ngóng được một chuyện, nói là muốn giao công việc ở cửa hàng này cho chị dâu hai làm." Vân Lệ Lệ nói.

Chị cả Vân nghe vậy thì biến sắc, lập tức chất vấn: "Đây là ý gì vậy? Anh chị làm ăn rất tốt, doanh thu của tiệm mỗi tháng cũng không hề thấp!"

"Doanh thu trong mắt của chị thì đúng là không thấp, nhưng mà so với những cửa hàng khác của bác ba chồng em thì là thấp nhất. Hơn nữa sổ sách bên này cũng không được ghi đầy đủ, không rõ ràng, anh ấy có ý muốn đổi người rồi." Vân Lệ Lệ nói.

Đúng lúc cả hai đang nói chuyện, anh cả Vân tiến đến, vừa vặn nghe được những lời này thì sững sờ. Anh lập tức nhìn vợ mình. Chị dâu cả Vân có chút chột dạ nên không dám nhìn lại anh, chỉ nói với Vân Lệ Lệ: "Bác ba bên đó sao có thể nói như vậy chứ? Anh chị làm việc rất tốt, hơn nữa những khoản thu chi cũng đâu có làm sai..."

"Em có biết đâu, em chỉ đến đây truyền lời thôi. Nhưng xem ra bác ba đã hoàn toàn có ý đó rồi." Vừa thấy anh cả của mình đến, Vân Lệ Lệ cũng chỉ thản nhiên nói.

"Lệ Lệ, em yên tâm, anh sẽ tự mình kiểm tra lại sổ sách. Nếu có gì sai, anh sẽ tự mình bù vào phần đó!" Anh cả Vân nhìn cô ta kiên quyết nói.

"Dạ." Vân Lệ Lệ gật đầu rồi cũng không ở lại thêm nữa mà trở về.

Cô ta vừa đi, anh cả Vân đã lạnh lùng nhìn thẳng vào vợ mình: "Em lén lấy tiền đúng không?"

Chị dâu cả Vân biết mình tránh không thoát, bèn cắn răng nói: "Cũng không nhiều nhặn gì, một tháng cũng chỉ lấy mấy đồng. Em không nghĩ tới bác ba bên đó lại keo kiệt đến vậy, trong nhà lắm tiền thế mà cũng tính toán từng đồng ấy!"

"Lập tức về nhà! Về sau cửa hàng này em đừng bén mảng tới nữa, không cần em tới giúp!" Anh cả Vân trừng mắt quát.

Chị dâu cả Vân cũng không khỏi nói lại: "Em nói anh đây là làm sao? Em làm như vậy không phải là vì nhà mình ư? Hơn nữa anh ở đây làm việc, em cũng ở đây làm việc, cả hai người đều đổ mồ hôi công sức, lấy thêm của cô ta mấy đồng thì có sao đâu?"

"Về ngay!" Anh cả Vân tức giận gằn giọng. Chị dâu cả Vân liền hậm hực quay về.

Anh cả Vân bắt đầu đối chiếu sổ sách. Tháng thứ nhất chênh lệch hai đồng, tháng thứ hai thì bốn đồng, tháng thứ ba thì năm đồng...

Anh cả Vân tức giận đến mức mặt mày tái mét. Bên kia hàng hóa giao tới đều sẽ được đem cân, xác thực lại cân nặng chính xác. Trên sổ sách đều ghi lại đầy đủ, mỗi ngày đều phải ghi rõ ràng từng khoản thu chi. Quý Kiến Quân còn lấy sổ sách của những cửa hàng khác đưa cho anh xem, để anh học theo cách đó mà mỗi ngày kiểm kê lại hàng hóa. Những khoản này trước đây anh ấy không nhìn kỹ thì thôi, một khi đã nhìn kỹ rồi thì đúng là có vấn đề thật.

Hôm nay nếu Lệ Lệ không đến đây nói thì có lẽ đến lúc anh bị đổi người cũng không biết lý do vì sao!

Chị dâu cả Vân tuy là tức giận trở về, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Chị ta lo rằng vị trí này sẽ bị vợ chú hai tiếp quản.

Một tháng bốn mươi đồng, cho dù ở thành phố Giang Thủy này chi phí sinh hoạt khá cao, nhưng một tháng dùng ít nhiều gì cũng chỉ hai mươi đồng, vẫn còn dư hai mươi đồng để dành. Tô Đan Hồng dường như không muốn đổi người, vì thế mới để Vân Lệ Lệ qua nói chuyện, bởi nếu đổi người ở cửa hàng kia, tạm thời sẽ không tìm được ai phù hợp thay thế.

Nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng này, e là cô sẽ không còn nể mặt nữa.

Thế nhưng thái độ của anh cả nhà họ Vân tháng này lại khá tốt, khi tính tiền cuối tháng anh đã tự mình bù đắp đầy đủ những khoản thiếu hụt từ đầu đến cuối.

Mọi người không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Chị dâu cả nhà họ Vân tuy không vui, nhưng cũng không dám than vãn thêm lời nào, dù sao trong nhà vẫn còn cô em dâu đang nhìn chằm chằm.

Quý Kiến Quân cũng nắm được tình hình này. Thấy anh cả nhà họ Vân đã tự giác bù đắp, anh cũng không nói thêm gì, dù sao đó cũng là anh vợ của vợ mình, vẫn nên giữ thể diện một chút.

Thế nhưng anh cũng là người không dễ bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt. Nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ thay người.

Sau khi bước vào tháng mười âm lịch, trời bắt đầu se lạnh. Tô Đan Hồng đã sắm sửa cho Nhân Nhân và Te Tê những chiếc áo bông nhỏ ấm áp. Hiện tại, vụ thu hoạch trên đất cũng đã hoàn tất, chuồng gà trong vườn trái cây thứ ba đã bắt đầu hoạt động ổn định.

Tô Đan Hồng dắt Nhân Nhân và Te Tê đi qua đó. Sau nửa tháng cho chúng uống nước linh tuyền, mỗi con gà đều béo múp míp, bây giờ cô chỉ lâu lâu mới lên đây cho chúng ăn một lần.

Vườn trái cây thứ ba này nuôi khá nhiều gà, cả đàn lên đến bảy tám trăm con. Không chỉ có gà được chuyển từ vườn trái cây thứ nhất và thứ hai sang, mà còn mua thêm từ các hộ dân trong thôn.

Số lượng gà lớn nên Tô Đan Hồng cũng đặc biệt chú ý. Hiện tại, vườn trái cây có cha của Lai Đệ làm việc, Quý Quang Tông cùng Thái Triển Quốc cũng bận rộn trước sau. Dù sao, việc chẻ củi, nhóm lửa nấu cám cho gà cũng tốn kha khá công sức.

Gà con cũng cần được cho ăn cẩn thận. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, sau này công việc còn bận rộn hơn nữa. Ngoài ra còn có việc ép hồng làm bánh, mẹ Quý đã gọi thím Thái đến đây phụ giúp.

Thím Thái vừa làm vừa kể chuyện về Quý Vân Vân: "Hôm trước tôi đi lên thị trấn, nhìn thấy Vân Vân nhà bà khí sắc cũng không tệ, nhưng mà có lẽ con bé không thấy tôi nên không chào hỏi gì."

Mẹ Quý biết rõ con gái mình chắc chắn đã nhìn thấy, nhưng mà bây giờ ngay cả mẹ ruột như bà cô ta còn không muốn nhận, thì những người khác làm sao cô ta chịu nhận ra?

"Bà có nghe tôi nói không?" Thím Thái hỏi.

"Nghe nói gì vậy?" Mẹ Quý khó hiểu hỏi lại.

"Mẹ của Lý Trí trong lúc dọn chuồng heo nghe nói trượt chân ngã, đã hai ngày nay không xuống giường được rồi." Thím Thái kể.

"Có chuyện này sao? Mẹ Quý kinh ngạc, bà không hề hay biết chuyện này, cả một ngày đều bận rộn ở trên núi, cũng không nghe ngóng được tin tức gì: "Hiện tại bà ấy thế nào rồi?"

"Hiện tại con trai cả và vợ nó đã về chăm sóc bà ấy. Tôi nghĩ hai ngày nữa, Lý Trí chắc là sẽ đem con gái gửi chỗ bà đó." Thím Thái nói.

Lời của thím ấy nói đúng thật, lần này thím Lý bị ngã có hơi nặng, nằm liệt giường, bản thân còn cần người chăm sóc thì làm sao trông nom nổi cháu gái nhỏ? Để con trai và con dâu cả về chăm sóc hai ngày thì được, chứ làm sao có thể để bọn họ chăm sóc mãi được?

Cho nên khi trời vừa gần tối, Lý Trí đã ôm theo Viện Viện đến đây.

"Mẹ, lần này sợ là lại phải làm phiền mẹ rồi." Lý Trí thở dài nói.

"Hôm nay mẹ cũng vừa mới nghe thím Thái nói về chuyện này, tình hình của bà thông gia sao rồi con?" Mẹ Quý hỏi.

"Mẹ của Viện Viện đã ổn hơn rồi ạ, nhưng vẫn cần nằm dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa nên chưa thể chăm sóc con bé được." Lý Trí giải thích.

"Vân Vân không định nghỉ việc à?" Mẹ Quý hỏi.

Lý Trí lắc đầu, Mẹ Quý cũng thực sự bất lực với đứa con gái mình.

Bà bế cháu ngoại lên, nhưng con bé có vẻ khá xa lạ với bà. Giờ con bé đã hơn năm tháng, gần sáu tháng, đã biết nhận thức, rất quấn Lý Trí nhưng lại tỏ ra xa lạ với Mẹ Quý.

Vừa được bà bế, con bé đã òa khóc, đòi về lại vòng tay cha.

Lý Trí đành phải ôm lại con bé, cho con bé ăn bữa tối ở đây, dỗ dành con gái ngủ say rồi mới lái xe về trong đêm.

Trọng sinh làm giàu

Chương 270