Thạch Đầu được Tô Đan Hồng đưa về nhà làm khách.
Khi đến nhà cô mình, Thạch Đầu rất vui, vì ở đây có nhiều bạn để chơi, hơn nữa còn có mấy ngọn núi hùng vĩ, đều là của cô cậu bé cả!
"Anh Thạch Đầu tới rồi!" Lúc Te Te và ba về nhà, đã thấy anh họ Thạch Đầu rồi.
"Ừm, anh muốn ở lại đây mấy ngày." Thạch Đầu nói.
"Được nha, ngày mai em muốn đi đập cùng ba, anh có muốn đi cùng không?" Te Te mời.
"Thật hả ạ?" Mắt Thạch Đầu sáng rực lên.
"Được, nhưng không được chạy lung tung đấy." Quý Kiến Quân dặn dò. "Cháu nhất định sẽ không chạy lung tung đâu ạ, cháu chỉ đứng nhìn vịt với dê thôi!" Thạch Đầu cam đoan.
Thế là ngày thứ hai, Thạch Đầu cùng dượng Quý Kiến Quân đến đập chứa nước, có cả Nhân Nhân và Te Te cùng đi nữa.
Ở lại đây vài ngày, Thạch Đầu đã chơi vô cùng vui vẻ. Thế nhưng chỉ sau năm ngày, ba cậu bé đã đến đón về.
Trong mấy ngày này, ngày nào Thạch Đầu cũng được ra ngoài chơi, ở chung một chỗ với Nhân Nhân và Te Te, chơi vui quên cả lối về.
Tô Đan Hồng cảm thấy Thạch Đầu bị chị dâu hai kìm kẹp quá đà. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nếu không cho thằng bé chơi đùa thoải mái thì lớn lên sẽ chẳng còn cơ hội. Mỗi lứa tuổi nên có những trải nghiệm riêng, không nên gò bó quá mức.
Mấy ngày nay, mắt Thạch Đầu mỗi ngày đều sáng lấp lánh, đến tận khi phải ra về vẫn còn rất vui vẻ, nằng nặc đòi đến nữa.
Nhân Nhân và Te Te đều rất hoan nghênh, tính tình Thạch Đầu không tệ, bọn nó vẫn rất hoan nghênh thằng bé, mặc dù Thạch Đầu ăn khỏe, chén không ít bánh ngọt và đủ thứ điểm tâm ngon lành.
Chị dâu hai Tô sẽ không làm những món này nên thằng bé rất ít khi được ăn, còn nếu muốn mua thì chị dâu hai Tô cũng không nỡ móc tiền mua vì chúng đâu có rẻ.
Tô Đan Hồng thấy vậy nên làm thêm vài phần nữa, lúc anh hai tới nhập hàng, cô gói ghém một ít vào giấy dầu để anh mang về cho Thạch Đầu.
Sang năm Thạch Đầu phải đi học rồi nên chị dâu hai Tô đã bắt đầu bảo thằng bé tập đếm, tập viết tên mình mỗi ngày, dạy thằng bé những kiến thức nền tảng ở nhà, để sang năm đi học sẽ dễ tiếp thu hơn.
"Bánh ngọt cô con làm cho con đó." Tô Tiến Đảng cầm về và đưa bánh ngọt cho con trai.
Thạch Đầu rất vui vẻ, nói: "Bánh vừng cô làm ngon tuyệt!"
"Nếu con có thể học xong những bài mẹ giao thì mẹ sẽ cho con qua đó ở ba ngày!" Chị dâu hai Tô nói.
"Thật sao mẹ?" Thạch Đầu tròn mắt nhìn mẹ.
"Đương nhiên, mẹ lừa con bao giờ chưa? Nhưng mà tất cả bài tập ghép chữ, đếm số đều phải hoàn thành." Chị dâu hai Tô nói.
Thạch Đầu gật đầu lia lịa, bắt đầu chăm chỉ học tập.
Muốn học mấy thứ này cũng chẳng là gì, dù sao các anh chị họ nó đã biết hết rồi, còn dặn nó cứ qua đây học cùng.
Tô Tiến Đảng bí mật nói với vợ anh: "Em cũng không cần phải thúc ép thằng bé quá."
"Em thúc ép hồi nào? Chẳng phải là muốn để cho con học thêm được chút nào hay chút đó sao? Hiện tại, Nhân Nhân cũng đã biết rất nhiều toán học rồi." Chị dâu hai Tô nói: "Với lại, em còn đang đặt cược vào tương lai đại học của Thạch Đầu đây này."
"Không lên được đại học cũng không sao, học hết cấp ba là có thể phụ giúp gia đình được rồi." Tô Tiến Đảng đối với con trai không có yêu cầu gì cao.
"Ra chỗ khác đi." Chị dâu hai Tô gắt gỏng đuổi khéo.
"Đàn ông con trai gì mà không có ý định cho con lên đại học nữa chứ, có ai làm cha mà như vậy không!"
"Anh đang định mở thêm cửa hàng, nhưng giờ chưa mở được. Về sau đợi Thạch Đầu lớn lên thì để thằng bé phụ giúp anh một tay." Tô Tiến Đảng nói.
Đây là dự định của anh, đương nhiên là phải dựa trên điều kiện con trai không thiết học hành. Nếu như muốn học thì cũng cần có vốn liếng để đầu tư vào tương lai của nó chứ, phải không?
"Sau này hẵng nói đi." Chị dâu hai Tô khoát tay nói, cô định bồi dưỡng cho con trai lên học đại học, còn chuyện cửa hàng thì cứ mở thôi, chỉ cần kinh doanh tốt thì cứ yên tâm mà kinh doanh thôi.
"Tính đến hiện tại, ngoại trừ những khoản phải chi tiêu thì tiền tiết kiệm cũng được bốn vạn rồi, với lại hiện tại lợi nhuận mỗi tháng đều tăng. Tiền của cô đều cần phải tiết kiệm dần để dành cho con trai vào đại học."
"Kiến Quân bảo nếu anh có tiền thì mua thêm một cửa hàng." Tô Tiến Đảng nói.
"Lại mua? Cửa hàng này người ta đã phải gọi cả Đại Nha tới phụ giúp mới xuể!" Chị dâu hai Tô nghe vậy thì nói.
"Kiến Quân bảo vậy đó, kêu anh đi thị trấn bên kia mua thêm một cái. Nếu không đủ tiền thì có thể mượn, không đủ vốn thì cũng có thể thuê lại." Tô Tiến Đảng nói.
"Thôi được rồi, cứ trông coi tốt cái cửa hàng này trước đã." Chị dâu hai Tô nói.
Lợi nhuận cửa hàng bây giờ rất tốt, nhất là năm nay.
Mỗi tháng, sau khi trừ đi các khoản phí, cửa hàng có thể thu về hơn một trăm, thậm chí gần hai trăm đồng lời. Con số này đã tăng lên đáng kể so với trước đây, vốn chỉ hơn một trăm đồng là cùng.
Nhắc đến đây, chị hai Tô thầm cảm ơn Tô Đan Hồng đã cho chị vay tiền để mua đứt cửa hàng này. Gần đây, giá thuê nhà tăng vọt khiến không ít người tranh cãi gay gắt với chủ nhà, tình hình khá ồn ào.
Riêng nhà chị thì không phải lo lắng, vì cửa hàng này là tài sản của gia đình.
Hơn nữa, giá đất cách đây vài năm không thể nào so với bây giờ. Trước kia, cửa hàng này chỉ mất hai vạn rưỡi đồng để mua, nhưng nếu bây giờ muốn mua một cái tương tự, ít nhất cũng phải tốn ba vạn rưỡi đồng, mà chưa chắc đã tìm được vị trí tốt hay diện tích rộng rãi như thế này.
"Trong nhà còn muốn xây thêm phòng nữa, đến lúc đó cũng cần một khoản tiền không nhỏ." Chị hai Tô nói, giọng đầy tính toán.
Thấy vợ không muốn mua thêm, Tô Tiến Đảng cũng không nhắc lại nữa.
Thế nhưng, Tô Tiến Đảng thì thực sự muốn mở thêm một cửa hàng nữa. Anh từng trao đổi với ông Tần và biết chuyện ông ấy đã mở chi nhánh thứ hai trong thị trấn. Lần trước đi nhập hàng, anh gặp ông Tần và nghe ông ấy kể về tình hình kinh doanh rất khả quan. Hiện tại, cửa hàng đầu tiên do vợ ông là Trương Tuyết Lê cùng các con trông nom, còn cửa hàng thứ hai thì do cha mẹ ông quản lý. Lợi nhuận từ cả hai cửa hàng mỗi tháng đều rất đáng nể, khoản vay mua chi nhánh thứ hai cũng đã sớm được thanh toán hết.
Hiện tại, tổng lợi nhuận mỗi tháng từ hai cửa hàng cộng lại cũng đã gần năm trăm đồng.
Lúc Quý Kiến Quân hỏi han về chuyện kinh doanh, ông Tần cười xòa đáp rằng với người ngoài thì chỉ có thể nói là "nghèo rớt mồng tơi". Nhưng Quý Kiến Quân đâu cần nghe theo lời xã giao ấy. Anh có thể đoán được lợi nhuận hàng tháng của người anh em này ít nhất cũng phải một vạn rưỡi đồng trở lên!
Tuy nhiên, anh cũng không hỏi sâu thêm. Câu hỏi này vốn dĩ không dễ trả lời, mà hỏi cũng chẳng để làm gì.
Trong nhà, Tô Đan Hồng đang xem báo cáo tổng kết của Quý Kiến Quân. Anh tính toán sổ sách đều rành mạch, rõ ràng theo đúng phong cách của người lính, vừa xem là hiểu ngay chi tiết.
Lợi nhuận mỗi tháng của gia đình cô, vào thời điểm bận rộn thì có thể đạt gần ba vạn đồng, còn lúc bình thường thì ít hơn, khoảng hai vạn đồng.
Số lợi nhuận này, sau khi trừ đi tiền lương chi trả, vẫn là một khoản đáng kể.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, Quý Kiến Quân vẫn chưa đóng bốn vạn tiền phạt của Tường Tường, và cũng chưa đăng ký hộ khẩu cho con bé nữa.
Tô Đan Hồng nhắc nhở: "Trước hết, anh đi đăng ký hộ khẩu cho Tường Tường đi đã."
"Hả? Chuyện hộ khẩu cứ để cuối năm, lúc bán heo xong rồi tính. Ngày mai anh và Trư Mao sẽ đi mua xe." Quý Kiến Quân đáp.
"Mua xe?" Tô Đan Hồng kinh ngạc ngước nhìn chồng.
Quý Kiến Quân vội vàng giải thích: "Vợ à, không phải anh không biết tiết kiệm tiền đâu, nhưng nhà mình bây giờ có nhiều cửa hàng, một chiếc xe không đủ dùng nữa rồi. Năm nay cần phải vận chuyển hàng hóa rất nhiều, đã không ít lần anh phải mượn xe của ông Tần, nhưng ông ấy cũng có hai cửa hàng cần xe để lo liệu cả rồi."
"Vậy thì anh mua xe lớn luôn đi. Lần trước em có nghe nói đã nhập khẩu xe tải mui bạt loại lớn về rồi đấy." Tô Đan Hồng vốn không có ý định ngăn cản chồng, liền nhanh chóng góp ý.