Từ khi cô mang thai, anh càng mừng rỡ bội phần, chẳng để cô động tay vào bất cứ việc gì, một mình anh quán xuyến tất cả.
Quý Vân Vân cảm thấy những ngày tháng như vậy cũng không tệ lắm. Nhưng bởi vì anh quá chiều chuộng, cô dần trở nên khó chịu, cáu kỉnh. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy mình không còn thỏa mãn nữa.
Không rõ vì sao lại thế, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cô lại cảm thấy anh thật chẳng có tiền đồ. Một người đàn ông như vậy cũng chỉ là hạng tầm thường thôi. Việc Quý Vân Vân này chịu gả cho anh đã là phước phần tu tám kiếp của anh rồi. Sau đó, cô cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi, tất cả đều khác đi.
Cô đã ly hôn với anh, vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ sống tốt hơn. Thế mà nhìn xem cuộc sống của cô bây giờ ra nông nỗi nào?
Đây còn là cuộc sống của con người nữa sao? Cô đang mang thai, thèm ăn chút gì ngon miệng, vậy mà cái tên Chu Chí đó lại mắng cô là đồ phá hoại. Cô phá hoại lúc nào, phá hoại cái gì chứ?
Trước kia khi còn ở cùng Lý Trí, cô muốn mua gì, muốn ăn gì, anh có từng than phiền nửa lời đâu? Thậm chí anh vẫn luôn lèm bèm như mẹ cô, dặn cô thích ăn gì thì cứ tự mình đi mua. Tiền lương của anh thì anh sẽ giữ lại một chút để tiêu vặt, phần còn lại đưa hết cho cô, còn sợ cô không đủ tiêu. Nhưng Chu Chí, lương tháng hơn hai mươi đồng mà chỉ đưa cho cô vài đồng lẻ, phần còn lại anh ta giữ hết, có đôi khi còn tự mình đi ra ngoài ăn ngon!
Cùng là đàn ông, vì sao lại khác nhau một trời một vực như vậy?
Đem Lý Trí ra so sánh với anh ta, lẽ nào cô lại sai sao? Quý Vân Vân không dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất mà trực tiếp trở về phòng.
Nằm trên giường, chìm trong mơ màng, cô lại thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy đứa con trong bụng cô rất có tiền đồ, bởi vì nó là con trai, cô sẽ không còn bị Tô Đan Hồng chê bai nữa. Nhưng Chu Chí lại vụng trộm ở bên ngoài, anh ta qua lại với một người phụ nữ đanh đá, hung hãn. Người phụ nữ kia trực tiếp tới cửa tìm cô, nói ả và Chu Chí đã bên nhau nhiều năm, bảo con thím già như cô cút xéo cho nhanh, ả muốn dọn vào ở!
Quý Vân Vân lúc này bùng nổ. Cuộc sống làm lụng vất vả đã khiến cô hận c.h.ế.t Chu Chí, trong đêm khuya muốn tính chuyện hoạn sống anh ta! Nhưng không những không thành công mà còn bị Chu Chí đánh một trận dã man. Sau đó cô ly hôn với anh ta, mang theo con trai rời đi.
Nhưng cô không một xu dính túi, lại còn mang theo con trai, cô có thể làm sao bây giờ?
Thế là cô đã sa chân vào con đường nhơ nhuốc, cốt để nuôi con trai, mong sau này nó có tương lai xán lạn, sẽ cố gắng vì cô. Nhưng cuối cùng đứa con trai này báo đáp cô như thế nào chứ? Nó gọi cô là đồ đĩ điếm, ghê tởm vô cùng. Sau khi nó học đại học, trực tiếp không liên hệ với cô nữa, hoàn toàn không quan tâm cô.
Nửa đời sau của cô rất bi thảm, đáng thương cùng cực, nhưng không hề có ai thương xót cô. Trong mơ, Quý Vân Vân nước mắt rơi ướt hết gối. Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cả người cô vẫn còn chút mơ hồ. Cô phân biệt không rõ đó là hiện thực, hay chỉ là cảnh trong mơ. Nhưng giấc mơ lần này, cô giống như bị bóng đè, một đoạn thời gian tiếp đó, cô cũng thường xuyên mơ thấy những cảnh này, cả người đều chìm trong hoảng loạn.
Thấy cô ta như vậy, Chu Chí cũng không muốn cãi nhau thêm nữa, anh ta lo lắng cô ta sẽ làm mất đứa con trong bụng. Anh ta từng có một đứa con trai, nhưng mẹ nó đã mang đi đâu mất, có cũng như không.
"Không đúng, cảnh trong mơ không phải như thế, anh ba mình không có vườn trái cây, cũng không có trại gà, cửa hàng cũng không có nốt. Anh ấy cái gì cũng không có, chỉ là một người nông dân bám trụ ruộng đồng, sinh đứa con trai cũng chẳng có tiền đồ gì... Tô Đan Hồng cũng không phải cái loại 'hồ ly tinh' như bây giờ. Người phụ nữ thô tục đó, lúc nào cũng thích tính toán chi li, đừng hòng moi được cái gì từ tay cô ta..."
"Anh tư và chị dâu tư mình, chẳng phải bọn họ phải còng lưng trả nợ vay mua nhà cả đời sao? Sao đời này họ lại nhanh chóng trả xong đến vậy?"
"Còn Yên Nhi nữa, Yên Nhi chẳng phải khi còn rất nhỏ đã bệnh mà c.h.ế.t rồi sao? Con bé làm sao lại sống sót được? Kiếp trước Yên Nhi cũng không được ôm về nuôi mà, chị dâu tư còn phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc nó nữa..." Trong phòng, Quý Vân Vân lẩm bẩm một mình, vẻ mặt hoảng hốt, trông cực kỳ đáng sợ.
Chu Chí không có thời gian để ý đến cô ta, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đã khá lâu rồi cô ta không ăn uống gì. "Đây là mì, cô ăn đi!"
Quý Vân Vân như cái xác không hồn, vội vàng ăn mì, sau đó lại quay trở lại giường lầm bầm không ngừng.
"Người phụ nữ này điên thật rồi sao?!" Chu Chí gằn giọng mắng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã là cuối tháng 11 âm lịch. Sáng thức dậy, trời lạnh cắt da cắt thịt, thậm chí còn có cả băng giá. Quý Vân Vân cứ duy trì trạng thái bất ổn này suốt một tháng. Đến khi Chu Chí không thể chịu đựng được nữa, vì tiếc tiền nên anh ta đưa cô ta đi bệnh viện khám. Sau đó, Quý Vân Vân bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Chỉ là trong ánh mắt cô ta, Chu Chí nhìn thấy một sự chán ghét sâu sắc.
Nhưng Chu Chí không quan tâm, dù cô ta chán ghét đến mấy thì bây giờ vẫn là người phụ nữ của anh ta, trong bụng còn mang giọt m.á.u của anh ta. Quý Vân Vân cô ta đừng hòng giở trò gì.
Hôm nay cơm nước xong, Chu Chí liền ra ngoài. Hôm nay là ngày nghỉ không phải đi làm, nhưng trong suốt một tháng Quý Vân Vân bị điên loạn, anh ta đã lén lút qua lại với một người phụ nữ khác. Gần đây, mối quan hệ của họ đang trong giai đoạn mặn nồng.
Chẳng phải đây sao, hai người vừa gặp mặt đã tìm một nơi vắng vẻ, không chần chừ mà lén lút làm những chuyện không thể nói ra.
"Đôi cẩu nam nữ khốn kiếp!" Một âm thanh đột ngột vang lên, khiến hai người đang quấn quýt thân mật giật b.ắ.n mình. Quý Vân Vân cầm một cây chổi, ra sức quật vào người bọn họ. Bi kịch kiếp trước của cô ta, chính là bị tên đàn ông khốn nạn Chu Chí này và người phụ nữ trơ trẽn kia làm hại!
Quý Vân Vân như phát điên, điên cuồng đánh bọn họ. Động tĩnh lớn như vậy nhanh chóng thu hút không ít người vây xem. Lát sau, có vài người liền nhận ra.
"Ôi chao, đây chẳng phải vợ chồng Chu Chí sao? Có chuyện gì thế này?"
"Chẳng phải rõ ràng rồi sao, Chu Chí đưa nhân tình ra ngoài làm bậy, bị vợ anh ta bắt được tận tay chứ còn gì nữa."
"Khủng khiếp vậy? Con nào mà không biết xấu hổ thế, lại đi làm kẻ thứ ba!" "Quý Vân Vân, cô vừa phải thôi!" Chu Chí mặc quần xong, giằng lấy cây chổi và tức giận quát.
"Chu Chí, anh được lắm!" Quý Vân Vân âm trầm nhìn chằm chằm Chu Chí nói, ánh mắt đó khiến Chu Chí có chút sợ hãi. Anh ta cảm thấy người phụ nữ này đúng là điên rồi, thảo nào dạo này cô ta cứ khác lạ, hóa ra là đã biết chuyện của anh ta.
"Có gì về rồi nói!" Chu Chí đỡ người phụ nữ đứng dậy, giọng điệu kiên quyết. "Về nói cái gì? Chu Chí, quan hệ giữa tôi và anh coi như đã chấm dứt! Cái loại đàn bà lẳng lơ này, ở nhà máy từng bị hơn chục thằng đàn ông ngủ qua rồi, anh muốn thì cứ rước về mà dùng. Chỉ là nhớ cẩn thận, kẻo có ngày bị đội nón xanh thì đừng có trách ai!" Quý Vân Vân cười khẩy, chìa tay ra: "Đưa tiền đây!"
"Không có!" Chu Chí lập tức từ chối. "Chu Chí, anh cứ đưa tiền cho nó đi! Rồi cắt đứt hẳn với con điên này, sau này sẽ không còn bị nó bám víu nữa!" Người phụ nữ bên cạnh anh ta nghiến răng nghiến lợi mắng. "Cô muốn bao nhiêu?" Cuối cùng Chu Chí cũng chịu lên tiếng.