Trọng sinh làm giàu

Chương 294

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Con bé thật sự đã biết lỗi rồi sao?" Quý Kiến Văn hỏi, nét mặt vẫn còn hoài nghi.

"Nhìn thái độ của nó thì không còn cố chấp như trước đây nữa." Vân Lệ Lệ đáp.

"Nó ở đâu?" Quý Kiến Văn hỏi.

Vân Lệ Lệ nói tên khách sạn, Quý Kiến Văn dặn dò: "Em mua gà về hầm rồi mang qua cho nó. Mấy chuyện khác đừng nhúng tay vào quá nhiều."

Vân Lệ Lệ thở dài bất lực, đây mà còn gọi là "đừng nhúng tay vào quá nhiều" ư? Rốt cuộc chồng cô vẫn mềm lòng. Cô không hề keo kiệt, nhưng vì trong nhà không có sẵn gà, cô đành đi mua một con. Nửa con cô để lại ăn, nửa còn lại đem hầm. Vừa hầm xong mang từ bếp ra, cô đã thấy Quý Kiến Văn với vài vết xước trên mặt.

"Anh đi đâu đấy?" Vân Lệ Lệ sốt ruột hỏi. "Đi cho cái thằng khốn Chu Chí kia một trận!" Quý Kiến Văn gằn giọng.

Hại em gái anh ra nông nỗi này, tuy biết nó tự làm tự chịu nhưng Chu Chí cũng đã quá đáng rồi!

Vân Lệ Lệ vừa tức giận vừa đau lòng: "Anh làm gì hắn ta rồi? Chuyện này coi như xong rồi cơ mà, sao còn đi tìm hắn ta để gây sự làm gì?"

Quý Kiến Văn không nói gì, nhưng sau khi cho Chu Chí một trận, trong lòng anh quả thực dễ chịu hơn nhiều!

"Em mang canh gà qua cho con bé rồi về đi." Quý Kiến Văn dặn. "Ừm." Vân Lệ Lệ thở dài. Cô biết ngay mà, kể chuyện của cô em chồng ra thì có bao giờ yên thân đâu.

Quý Vân Vân vừa chợp mắt một giấc đã thấy khá hơn nhiều. Thấy chị dâu tư còn mang canh gà tới, cô lập tức đỏ hoe mắt: "Chị dâu tư, cảm ơn chị, cảm ơn chị vẫn không ghét bỏ em!"

"Mau uống lúc còn nóng đi. Uống xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe, trời lạnh thế này, đừng để cơ thể lưu lại di chứng gì." Vân Lệ Lệ dặn dò.

Quý Vân Vân liền vội vàng uống cạn bát canh gà, ngay cả nửa con gà cô cũng ăn sạch sành sanh.

"Anh tư em đã đi tìm Chu Chí rồi." Vân Lệ Lệ nói khẽ.

"Tìm hắn ta làm gì?" Quý Vân Vân ngẩng đầu hỏi, có chút lo lắng.

"Anh ấy đã cho hắn ta một trận. Anh tư em cũng bị thương đấy." Vân Lệ Lệ thở dài. "Thôi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi. Chị còn phải về chăm sóc anh tư em nữa."

Nói xong, cô thu dọn bát đũa rồi quay về.

Để lại Quý Vân Vân nằm thẫn thờ trên giường. Cô nhớ kiếp trước, anh tư cũng rất thương cô, chỉ là sau khi cô ly hôn, anh không còn quan tâm đến cô nữa. Bởi lẽ, anh không đồng ý việc cô ly hôn và vô cùng chán ghét Chu Chí. Anh ấy từ đầu đến cuối không thèm nói chuyện với Chu Chí dù chỉ một lời, chỉ dặn rằng: "Về sau có hối hận thì đừng về nhà mà khóc!"

Nhưng cô biết rõ, thật ra anh tư vẫn luôn thương cô. Kiếp trước, thỉnh thoảng chị dâu tư lại gửi tiền cho cô, chắc chắn đó là ý của anh tư.

"Em sai rồi, em thực sự sai rồi." Quý Vân Vân nằm vật vã trên giường, nước mắt lăn dài không ngừng trên gương mặt. Nhưng cũng may mắn, thời điểm cô quay đầu vẫn chưa quá muộn, cô vẫn còn cơ hội được ở bên Lý Trí trọn đời này. Cô nhất định phải nắm chặt hạnh phúc của mình! Với suy nghĩ đó, Quý Vân Vân bắt đầu chuyên tâm tẩm bổ, cố gắng hết sức chăm sóc bản thân thật tốt để sớm quay về gặp Lý Trí, quay về với cha mẹ cô. Tình hình ở thành phố Giang Thủy bên này dĩ nhiên người nhà bên kia không hề hay biết. Tô Đan Hồng nghe loáng thoáng vài câu rồi quẳng ngay ra sau đầu, chẳng buồn bận tâm.

Đối với cô mà nói, Quý Vân Vân còn không bằng một người xa lạ. Chí ít khi thấy người lạ gặp khó khăn, nếu có đủ khả năng thì cô sẽ ra tay giúp đỡ; nhưng nếu là Quý Vân Vân, dù cô ấy có lý cũng sẽ biến thành vô lý ngay lập tức.

Kể từ khi Quý Kiến Quân mua chiếc xe mới, mấy ngày nay anh đã mê mệt việc lái xe. Lúc vận chuyển hàng hóa đến khu Thành phố Đại học, đều là anh và Tô Trư Mao cùng đi, còn Quý Kiến Nghiệp và Hứa Hà San thì đều bị anh điều lên núi chăm sóc heo.

Hiện tại đang là mùa chuẩn bị mổ heo, dạo gần đây heo đang tăng trưởng tốt nên mọi người tranh thủ cho ăn thêm để vỗ béo.

Vì vậy, Quý Kiến Quân đã giao việc cho heo ăn cho hai người họ. Thị trường hải sản tươi sống tại khu Thành phố Đại học đang khởi sắc mạnh mẽ, đặc biệt là gần cuối năm nên việc buôn bán vô cùng phát đạt. Mỗi ngày họ đều phải dùng xe tải mui bạt vận chuyển một xe đầy ắp hàng đến.

Cũng chính vì lý do đó mà mọi người đều biết rằng bất kể là thứ gì trong cửa hàng đều là hàng tươi rói, nhập về trong ngày. Đó là cách quảng bá tốt nhất, thấy cửa hàng làm ăn phát đạt thì khách hàng mới tin tưởng tìm đến mua.

Một khi đã mua thì trên cơ bản đều sẽ trở thành khách quen, thậm chí là khách ruột. Hai cửa hàng ở mặt tiền thì vợ chồng Tôn Đại Sơn và chị cả Hà trông coi một cửa hàng, vô cùng bận rộn. Một cửa hàng chỉ có hai người, cơ bản mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, bởi vì họ phải nhập gà sống, cá sống về, rồi lại phải trông coi cửa hàng. Ban ngày họ bán hàng, ban đêm thì g.i.ế.c gà, gà làm xong phải được cấp đông ngay, nếu không thì làm sao bán được vào ngày hôm sau?

Bình thường, việc làm thịt gà phải kéo dài đến mười một, mười hai giờ đêm. Cá cũng sơ chế một phần rồi cấp đông để đảm bảo luôn tươi mới.

Nhưng một số khách lại hơi kỹ tính, họ muốn được làm thịt ngay tại chỗ. Tôn Đại Sơn và chị cả Hà cũng cố gắng đáp ứng, nhưng những lúc quá bận thì đành để họ mua hàng đã cấp đông sẵn. Nếu họ không muốn mua thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Họ cũng đã thử đồ cấp đông rồi, hương vị chẳng khác gì so với lúc mới làm thịt, vì đã được cấp đông kỹ lưỡng nên để hai ba ngày cũng chẳng thành vấn đề.

Huống hồ, cá thì không cần để quá lâu, làm thịt ban đêm là sáng hôm sau đã bán hết veo rồi.

Đa số khách hàng đều là khách cũ, bình thường hai cửa hàng của Quý Kiến Quân cũng đều buôn bán với những mối quen.

Nhu cầu của họ không những lớn mà còn nhanh gọn, mua được món nào là thanh toán rồi mang đi ngay, không kiểu cách hay kỳ kèo như những khách mới. Bởi vì mấy năm nay, hàng hóa của cửa hàng quen này chưa bao giờ khiến họ phải thất vọng dù chỉ một lần. Mấy ngày nay, Quý Kiến Quân đều tự mình đưa hàng tới, còn tận tình giúp đỡ việc bày biện, bán buôn bên trong cửa hàng. Đặc biệt, anh còn mang biếu bác Cao hai bình mật ong.

"Có hai bình thôi ư?" Bác Cao chẳng khách sáo với anh, còn chê ít nữa là đằng khác.

"Đủ để bác uống rồi mà." Quý Kiến Quân cười nói, một bình là hai cân, ở đây là bốn cân rồi đấy. "Chẳng phải bác còn phải chia cho người khác nữa sao?” Bác Cao cười nói.

“Những người khác bác đừng bận tâm, bác cứ giữ lại mà dùng, cháu thấy dạo này sức khỏe bác tốt hơn hẳn hồi mới quen.” Quý Kiến Quân cười nói.

“Lại muốn quảng cáo với bác về mấy món bổ dưỡng nhà cháu nữa chứ gì?” Bác Cao bật cười, giả vờ trách móc.

Nhưng đúng thật là, đồ ăn trong cửa hàng của Kiến Quân đều tốt đến chín mươi chín phần trăm, còn một phần trăm kia thì toàn là những người kén cá chọn canh, chẳng đáng để tâm. Mới đây, ông vừa đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, tất cả các chỉ số đều bình thường, bác sĩ còn khen ông hoàn toàn khỏe mạnh.

Sao mà không khỏe mạnh được chứ? Ông ăn uống toàn mua ở cửa hàng của Kiến Quân, ăn mãi không chán.

Ông là khách hàng trung thành nhất của cửa hàng, không chỉ có ông, mà mấy ông bạn được ông giới thiệu qua, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, cảm ơn ông rối rít.

Thức ăn thật sự rất bổ dưỡng. Ông cũng không hiểu, cùng là một loại thực phẩm mà sao lại không giống với những nơi khác làm? Càng ăn cơ thể càng khỏe mạnh! “Năm nay nghe nói cháu lại nuôi heo à?” Bác Cao liền hỏi.

“Nuôi ạ, nhưng có điều phải một thời gian nữa mới giết, bây giờ còn quá sớm.” Quý Kiến Quân đáp.

“Có làm thịt khô không?” Đó mới là điều bác Cao muốn hỏi.

Năm ngoái Tô Đan Hồng không phải đã làm rất nhiều thịt khô sao, cái mùi vị thịt khô kia, khỏi phải nói, ăn vô cùng ngon. Năm nay ông đã nhớ thương một năm tròn rồi, có điều từ bấy đến giờ Tô Đan Hồng không làm nữa, do đang chăm sóc Tường Tường nên thời gian đâu mà làm chứ?

Trọng sinh làm giàu

Chương 294