Trọng sinh làm giàu

Chương 296

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Không được!" Cha Quý nghiêm nghị đáp. Ông đã quyết tâm rồi, đứa con gái này chính là tai họa, nó đến là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, ông tuyệt đối không gặp mặt nó, chỉ muốn nó nhanh chóng rời đi!

Cả đời nuôi nấng nó lớn từng này, còn bồi dưỡng cho nó có bằng cấp đại học chuyên ngành, hai vợ chồng già ông đã làm tròn trách nhiệm với nó rồi. Nhưng nó lại báo đáp hai ông bà thế nào, thế mà nó lại làm ra những chuyện tày trời đó, hại biết bao nhiêu người?

Mấy ngày trước, Lý Trí còn tới đây thăm hai ông bà, ôm cả cháu gái theo. Bây giờ cháu gái đã biết đi vững vàng, hơn nữa trông rất xinh xắn. Ông nhìn mà thích cực kỳ, con bé ngoan ngoãn, giống cha nó, chẳng giống mẹ nó chút nào.

Cuối cùng, Quý Kiến Văn không thể thuyết phục được hai vợ chồng già nên chỉ đành xuống núi trước.

Sau khi Quý Kiến Văn trở về, mẹ Quý liền thở dài một tiếng.

Cha Quý đen mặt nói: " Tôi nói cho bà biết, nếu bà còn rảnh rỗi lo chuyện của nó, tôi thà canh trên núi một mình cũng được, bà cứ qua mà ở với nó đi!"

Mẹ Quý nói: " Tôi có nói gì đâu chứ." "Ai quan tâm bà nói gì. Tốt nhất bà bỏ hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi. Coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như nó. Nó yêu ai thì yêu, ở với ai thì ở, chả liên quan gì tới cái nhà họ Quý của tôi nữa!" Cha Quý dứt khoát nói.

Mẹ Quý không nói thêm lời nào.

Cha Quý vẫn chưa nói xong. Sau khi hoàn tất công việc, ông lập tức đen mặt xuống núi, không phải vì chuyện gì khác, mà là để đích thân đuổi Quý Vân Vân đi. "Cô thu dọn đồ đạc, đi ngay cho tôi! Đây là nhà của Lão Quý tôi, không có chỗ cho cô đâu!" Cha Quý nói thẳng.

"Cha à, cha đừng như vậy mà. Bây giờ Vân Vân đã biết sai rồi." Vân Lệ Lệ vội vàng khuyên nhủ.

"Cha, bây giờ cha muốn con bé đi đâu ở đây ạ?" Quý Kiến Văn cũng vội vàng tiếp lời, anh ta không ngờ cha mình lại kiên quyết đến thế, thật sự không còn coi em gái mình là con gái nữa.

"Chuyện nó ở đâu thì mắc mớ gì đến các con? Hơn nữa, ai cho các con mang nó về? Kể từ giây phút nó ly hôn, cha đã nói rõ Quý Vân Vân và nhà họ Quý ta, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, không ai xen vào chuyện của ai!" Cha Quý dứt khoát nói.

"Cha, cha, con thật sự biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi mà, cha!" Quý Vân Vân không ngần ngại quỳ sụp xuống trước mặt cha, nước mắt giàn giụa, tiếng khóc thảm thiết đến nao lòng.

Kiếp trước, cha cô cắt đứt quan hệ với cô, nhưng sức khỏe của ông kém, hơn nữa không có điều kiện tốt, mới sáu mươi tuổi đã qua đời. Mẹ cô cũng vậy, mất sớm.

Kiếp trước cô ta cũng đã hối hận, đặc biệt là khi trải qua cuộc sống khổ sở, trái tim cô ta đau đớn như bị d.a.o cứa. Thế nhưng cô ta không có cơ hội để bù đắp, lỡ là lỡ rồi. Giờ đây ông trời thương tình, ban cho cô ta cơ hội trở về, cô ta đương nhiên phải nắm bắt thật chắc!

"Được rồi, biết sai hay không chẳng liên quan gì đến nhà tôi nữa. Mau biến đi, các con đã đưa nó về thì để nó đi. Nếu nó không đi, vậy các con cũng đóng gói đồ đạc về thành phố Giang Thủy đi, đừng vác mặt về đây nữa!" Cha Quý nói xong, liền xoay người chắp tay sau lưng đi thẳng vào trong, mặc kệ Quý Vân Vân vẫn đang quỳ mòn gối dưới chân.

"Cha, cha!" Quý Vân Vân gọi liên tiếp vài tiếng, nhưng cha Quý vẫn không hề ngoảnh lại, đi thẳng lên núi.

Quý Vân Vân khóc nức nở đến thương tâm. Vân Lệ Lệ khẽ thở dài, quay sang hỏi Quý Kiến Văn: "Kiến Văn, giờ tính sao đây?"

"Bây giờ còn có thể làm sao? Vân Vân, em lên thị trấn thuê khách sạn mà ở tạm đi." Quý Kiến Văn vội vàng nói với Quý Vân Vân.

"Anh tư, anh muốn đuổi em đi ư?" Quý Vân Vân không kìm được lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ ấm ức.

"Chẳng lẽ em chưa nhìn ra cha căn bản không muốn em trở về sao? Nếu em tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ khiến cha càng tức giận. Đến lúc đó anh ba mà không đồng ý, chắc chắn sẽ đến đánh anh một trận. Năm ngoái, mẹ bị em chọc giận đến nỗi phải nhập viện, em cũng cao chạy xa bay. Nếu không, anh ba đã đánh gãy chân em rồi!" Quý Kiến Văn gay gắt nói.

"Bây giờ anh ấy ghê gớm quá rồi nên sinh ra khinh người phải không?" Quý Vân Vân cắn răng, buông lời đầy mỉa mai.

Kiếp trước, người anh ba này của cô ta cũng chỉ là một người nông dân bình thường, sau khi xuất ngũ trở về cũng chẳng có bản lĩnh gì. Giờ khá giả hơn một chút liền ra vẻ ta đây với cô ta sao?

Cô ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt Vân Lệ Lệ liền biến đổi, cô ta bắt đầu hối hận vì đã rước cô em chồng này về.

Quý Kiến Văn trực tiếp trầm giọng nói: "Em nói cái gì vậy? Không phải em nói em biết sai rồi sao? Đây là thái độ nhận sai của em ư? Cha mẹ bị em chọc giận thành ra như vậy, vẫn là nhà anh ba phải đưa cha mẹ đi Bắc Kinh du lịch giải sầu, sau khi trở về mới khá hơn. Đó là thu dọn đống lộn xộn em gây ra đấy!"

Nói xong, anh liền quay sang Vân Lệ Lệ: "Mau xách túi của con bé ra đây, đi đi, đi ngay bây giờ!"

"Anh tư, anh tư, em sai rồi, em không có ý đó, em thật sự không có ý trách anh ba!" Quý Vân Vân cũng nhận ra giọng điệu của mình hơi quá đáng, vội vàng thanh minh.

"Em suy nghĩ lại cho rõ ràng rồi hãy nói tiếp. Nếu không, không chỉ anh ba mà thậm chí anh cũng không nhận em là em gái nữa." Quý Kiến Văn đưa túi cho cô ta, rồi xua tay nói. Ngay khi cô ta thốt ra câu nói ấy, Quý Kiến Văn cũng chợt hối hận. Rốt cuộc, đây có thật sự là những lời từ tận đáy lòng em gái anh không?

Quý Kiến Văn không còn cách nào khác. Về đến nhà còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị xách túi rời đi rồi. Nhưng trước khi cô ta đi, vẫn cố ghé qua nhà người bán thịt heo Lý. Cô ta biết, bây giờ đang giờ nghỉ, Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đang ở bên nhà đó.

Thật trùng hợp, Lý Trí đang ôm Viện Viện định sang nhà ông bà ngoại. Anh muốn con bé thân thiết hơn với bên ngoại nên vẫn thường xuyên đưa Viện Viện sang chơi. Nào ngờ, vừa ra khỏi cửa, anh đã trông thấy Quý Vân Vân. Dù cô ta trang điểm rất sành điệu, vẻ ngoài đã thay đổi nhiều so với một năm trước, nhưng Lý Trí vẫn nhận ra ngay lập tức.

Quý Vân Vân nhìn người đàn ông trước mặt, ký ức về lần đầu gặp gỡ ùa về. Kiếp trước, cô quen anh qua lời giới thiệu. Còn ở đời này, lần đầu hai người chạm mặt là khi anh và cha anh đến giúp anh ba cô mổ heo. Ngay lúc đó, cô đã bị vẻ lịch thiệp, nhã nhặn của anh hấp dẫn.

Hơn nữa, anh còn là đối tượng xem mắt được người khác giới thiệu, nên thiện cảm trong lòng cô càng nhân lên gấp bội.

Sau đó, họ đến với nhau. Cô đã từng sống rất hạnh phúc, thực sự vô cùng hạnh phúc. Gả cho một người đàn ông như Lý Trí, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.

Anh sở hữu gần như tất cả những ưu điểm mà một người đàn ông nên có: quan tâm gia đình, yêu thương vợ. Gả cho anh chính là điều hạnh phúc nhất đời.

Chỉ trách cô đã mù quáng, lại để tên khốn Chu Chí mê hoặc, mà bỏ rơi một người đàn ông tốt như thế, cam tâm theo gã đàn ông khốn kiếp đó!

Quý Vân Vân hối hận khôn nguôi. Suốt quãng đời còn lại, cô không ngừng dằn vặt. Nhưng may mắn thay, cô đã trở lại!

Quý Vân Vân nhìn anh, trên gương mặt cô không giấu nổi vẻ vui mừng xen lẫn sự nhung nhớ cùng niềm hy vọng mãnh liệt.

Nhưng Lý Trí lại tỏ vẻ lạnh nhạt. Họ đã ly hôn, giữa anh và cô vốn dĩ chẳng còn gì để nói.

Anh ôm Viện Viện định quay lưng rời đi thì Quý Vân Vân vội vàng gọi giật lại.

"Cô có chuyện gì?" Lý Trí hỏi, giọng nhàn nhạt, dù vậy anh vẫn nể mặt ông bà ngoại Viện Viện mà giữ lại cho cô chút thể diện.

"Em đã ly hôn với Chu Chí rồi, em..."

Lý Trí trực tiếp cắt ngang lời cô ta: "Chuyện này cô không cần báo với tôi. Giữa tôi và cô vốn dĩ không còn bất kỳ mối quan hệ nào."

Bị cô ta cản đường, anh cũng chẳng còn hứng thú sang nhà ông bà ngoại nữa. Lý Trí ôm Viện Viện đi thẳng về nhà, rồi đóng sập cửa lại.

"Lý Trí! Lý Trí!" Quý Vân Vân gõ cửa, lớn tiếng gọi tên anh.

Trọng sinh làm giàu

Chương 296