Trọng sinh làm giàu

Chương 303

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đối với hành vi lừa gạt em trai này, Tô Đan Hồng đương nhiên không thể làm ngơ. Cô nhanh chóng yêu cầu cậu bé đưa số tiền ra. Tê Tề đưa ra rất thoải mái, gói thành một xấp tiền rồi đưa cho mẹ: "Đây đều là của em trai con, con thấy em ấy còn nhỏ, không biết tiền là gì nên con giữ giúp em ấy. Mẹ đếm xem, không thiếu một xu nào nhé." Tô Đan Hồng cũng không ngờ đến kết quả này, đứng ngây người một lúc, sau đó liền khen ngợi: "Con làm tốt lắm, mẹ rất vui! Hôm nay cho phép con lấy thêm một nắm kẹo sữa thỏ trắng chia cho đám bạn nhỏ của con."

"Thật không ạ?" Ánh mắt Tê Tề sáng bừng.

"Đi đi, tự lấy đi, mẹ tin con." Tô Đan Hồng nói.

Tê Tề liền đi lấy, chọn năm viên kẹo, sau đó ra ngoài chơi.

Có năm viên kẹo được phân phát, đám bạn nhỏ của cậu bé đều vui vẻ ra mặt, tình cảm bạn bè cũng nhờ đó mà càng thêm gắn bó.

Tô Đan Hồng kể chuyện này với Quý Kiến Quân, anh mỉm cười: "Thằng bé đã hỏi anh rồi, anh đồng ý cho nó giữ giúp." "Anh cũng không nói với em một tiếng nào, suýt chút nữa hôm nay em đã trách mắng thằng bé rồi." Tô Đan Hồng giận dỗi nói.

Cũng may là cô đã nghe anh giải thích trước, rồi kịp thời sửa chữa, cho nên mới không làm tổn thương tâm hồn non nớt của con trai. "Tê Tề không yếu ớt như em tưởng đâu. Có việc gì em cứ nói thẳng với nó, nó có thể hiểu mà." Quý Kiến Quân nói.

Mặc dù thằng bé thứ hai hơi bướng bỉnh, không lúc nào ngồi yên một chỗ được, nhưng cậu bé rất thông minh. Tuổi không lớn nhưng những điều nên hiểu thì đều hiểu hết. Nếu có gì không hiểu, chỉ cần nói với thằng bé một lần là nó sẽ nắm bắt được ngay, cơ bản là không cần phải lo lắng nhiều. Hôm nay Tê Tề chơi đến muộn mới về, lúc về còn rụt rè, sợ bị mẹ mắng, nhưng Tô Đan Hồng chỉ nói: "Lần sau về sớm chút là được."

"Lần sau con chắc chắn về nhà đúng giờ!" Tê Tề lập tức nói. "Được rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi." Tô Đan Hồng liền đáp lời.

Có lẽ do hôm nay không bị mắng, Tê Tề cảm thấy mẹ mình thật tốt bụng, thế nên ăn xong cậu bé bắt đầu dính chặt lấy mẹ, hiếm khi chịu ngồi yên một chỗ như thế.

Mấy ngày Tết này Tô Đan Hồng đã đồng ý cùng ngủ với ba anh em nhà chúng nó. Sau Tết sẽ về phòng riêng của mình ngủ, còn Tường Tường vì còn nhỏ nên vẫn có thể ở lại.

Đầu năm Quý Vân Vân cũng không xuất hiện quấy rầy tâm trạng của cô. Nếu không thì Tô Đan Hồng chẳng thể có được mấy ngày thảnh thơi thế này. Nhưng cô đoán, có lẽ mẹ chồng cô đã có chút thất vọng.

Mặc dù đứa con gái này đã khiến bà thất vọng cùng cực, nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt do bà mang nặng đẻ đau, tình cảm vẫn khó mà phai nhạt.

Nghĩ đến việc ngày Tết cô ta cô độc một mình ngoài kia, lòng bà sao có thể không đau?

Quả đúng như suy nghĩ của Tô Đan Hồng, mẹ Quý hơi buồn. Người ngoài có thể không biết, nhưng là người đầu ấp tay gối, cha Quý lại hiểu rõ hơn ai hết.

Tối nay mẹ Quý còn hỏi ông: "Ông nói xem Vân Vân với Lý Trí còn có khả năng..."

"Bà bỏ suy nghĩ đó đi, đừng làm khổ chàng trai tốt Lý Trí nữa." Cha Quý nhàn nhạt nói. Ông hiểu rõ tính tình vợ mình. Mặc dù lúc ấy tức giận quá mức, muốn từ mặt, nhưng sau khi cơn giận qua đi, lòng bà cũng mềm lại.

"Viện Viện còn nhỏ, chưa có mẹ ruột. Sau này dù Lý Trí có tái hôn thì mẹ kế vẫn không thể bằng mẹ ruột của con bé được." Mẹ Quý nhỏ giọng nói.

Bà không dám lớn tiếng về vấn đề này.

"Thứ mẹ như nó thì có cũng như không, nếu vợ tôi mà như vậy, tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng, dù có quỳ xuống van xin cũng vậy thôi!" Cha Quý trầm giọng, vẻ mặt lạnh tanh.

Khác với Mẹ Quý, thái độ của Cha Quý cực kỳ kiên quyết, ông sẽ không đời nào nhận lại đứa con gái này. Làm ra cái chuyện tày đình đó, nó đã bôi tro trát trấu vào mặt cả dòng họ Quý này, còn mặt mũi nào mà nhận về làm gì nữa!

" Tôi nói thế thôi, ông giận cái gì." Mẹ Quý lẩm bẩm.

"Ba đã nói trước mặt tôi rồi, nếu Lý Trí có ôm Viện Viện đến đây, bà tốt nhất nên ngậm chặt miệng lại cho tôi." Cha Quý nhấn mạnh.

Ông không cần con gái, nhưng cháu gái thì ông vẫn muốn. Đừng để về sau Lý Trí không còn đưa Viện Viện đến đây nữa.

"Biết rồi, nhưng Tết nhất này, con bé ở ngoài một mình không biết sống ra sao nữa." Mẹ Quý thở dài.

"Đó là chuyện của nó, không cần bà quan tâm. Được rồi, sáng mai bà dậy sớm nhặt trứng gà đi. Hè này Nhân Nhân phải vào tiểu học rồi, giờ đang bận học hành, không rảnh giúp bà nhặt trứng đâu." Cha Quý sắp xếp công việc cho vợ.

Không có việc gì làm, mụ già này nhàn rỗi sinh nông nổi rồi, thế mà còn mơ tưởng đến chuyện hòa giải giữa đứa con gái bất hiếu đó với Lý Trí, ông nghe xong mà nóng ran cả mặt già!

Năm nay quả thực là quãng thời gian cô đơn nhất đời Quý Vân Vân. Cô ta không thể về nhà mẹ đẻ, cũng chẳng thể đến nhà chồng. Sau cùng, chỉ đành trải qua những ngày Tết ở thị trấn nhỏ bé.

Vốn định tìm Lý Trí để nói chuyện, nhưng cứ nghĩ đến cảnh bị mẹ anh ta "chiêu đãi" bằng cả một thùng nước tiểu, cô ta liền không tài nào dẹp bỏ được sự khó chịu trong lòng.

Thế nên cô ta dứt khoát không đi, chờ anh ấy quay lại thị trấn dạy học rồi tính sau!

Dù là Tết nhất, việc kinh doanh của Quý Vân Vân cũng vẫn ổn định. Trong suốt khoảng thời gian nghỉ lễ, lợi nhuận vẫn khá tốt, ăn Tết xong, cô ta lại thu về một khoản kha khá.

Từng ngày trôi qua, thoáng chốc đã đến Tết Nguyên Tiêu vào rằm tháng Giêng.

Bây giờ thị trấn đã khai giảng, Lý Trí đương nhiên chỉ đành quyến luyến giao con gái cho mẹ anh chăm sóc, sau đó quay lại đây dạy học. Cưỡi xe đạp về liền nhìn thấy Quý Vân Vân đang đứng đợi anh. Trong nháy mắt đó, sắc mặt Lý Trí lập tức khó coi hẳn.

Thấy anh ấy như vậy, Quý Vân Vân mím môi, thấp giọng nói: "Lý Trí, chuyện trước kia em xin lỗi anh, em biết em sai rồi, anh có thể đừng..."

"Câm miệng!" Cô ta còn chưa nói hết câu, rằng anh đừng chấp nhất chuyện cô ta với người đàn ông khác nữa, thì đã bị Lý Trí phẫn nộ cắt ngang.

"Quý Vân Vân, tôi nói cho cô biết, duyên phận giữa tôi với cô đến đây là kết thúc, không còn bất kỳ khả năng nào nữa! Sau này đừng có đến quấy rầy tôi, ở cái trường này, ai mà chẳng biết chuyện cô lăng nhăng trước kia, đừng có đến đây mà tự rước nhục vào thân nữa!" Lý Trí nói xong liền đẩy xe đạp thẳng vào trường.

Anh hoàn toàn không hề để ý tới Quý Vân Vân. Việc cô ta có thể đến trường học đã là ngoài dự kiến của anh, thế mà cô ta còn dám mặt dày đến tận đây tìm!

Trong lòng Quý Vân Vân vừa giận vừa yêu. Yêu cái tính cách nóng nảy, bộc trực của anh. Ngày xưa cô từng thấy anh khô khan, chẳng biết nói lời ngọt ngào. Thế mà giờ đây, cô lại nhận ra anh thật đáng tin, tính tình trước sau như một không hề thay đổi. Thế nhưng, sau khi ngẫm nghĩ về tính cách ấy, cô ta lại đ.â.m ra tức tối.

Cô ta không còn là đứa con gái ngu ngốc, không hiểu chuyện bị Chu Chí lừa gạt như trước kia nữa. Giờ đây cô ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Chẳng lẽ chỉ vì cô ta từng ở bên người khác mà anh ta lại ghét bỏ cô ta sao?

Thế nhưng, trong xã hội hiện đại này, biết bao sinh viên đại học còn đang ngồi trên ghế nhà trường đã "lên giường" với tiền bối hay bạn học, sau khi ra xã hội thì còn mấy người giữ được sự trong trắng? Vậy mà những người đó chẳng phải vẫn kết hôn, vẫn đòi hỏi có nhà có xe đó sao? Bọn họ đều làm được, Quý Vân Vân cô ta đã biết sai rồi, sao anh ấy vẫn cứ ghét bỏ cô ta mãi? "Có phải vì em không có tiền nên anh khinh thường em không? Lý Trí anh cứ chờ đó, chờ em lái siêu xe về tìm anh!" Quý Vân Vân nghiến răng, hạ quyết tâm.

Nói rồi, cô ta dứt khoát dẫm gót giày cao gót rời đi. Cô ta muốn tiếp tục kiếm tiền, đợi đến khi kiếm được thật nhiều tiền, cô ta sẽ quay lại tìm Lý Trí!

Trọng sinh làm giàu

Chương 303