Trọng sinh làm giàu

Chương 308

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Ngày hôm sau, Tường Tường để anh hai của mình đi, nhưng khi thấy hai tay anh hai trống trơn quay về, thằng bé này lập tức bùng nổ. Nó nắm c.h.ặ.t t.a.y anh hai cắn một cái thật đau, khiến anh gần như khóc thét lên. Muốn đánh lại em nhưng không nỡ, Te Tê đành tủi thân khóc. Dấu răng in hằn tím bầm trên tay, cho thấy thằng nhóc Tường Tường đã cắn bằng tất cả sức lực. Cứ tưởng vậy là xong sao? Tường Tường còn chưa chịu buông tha, nó bắt đầu ném hết đồ chơi của anh hai, không tha cả chiếc xe đồ chơi mà anh hai yêu thích nhất xuống đất.

"Anh lên núi hái dưa hấu xuống cho em!" Te Tê kêu lên.

"Đi?" Tường Tường ngước mắt nhìn anh. " Đúng, anh đi liền đây, em ở nhà chờ anh, đừng ném nữa!" Te Tê nói vội.

"Đi." Tường Tường vứt đồ chơi, khẽ hất cằm ra hiệu cho anh.

Te Tê nước mắt lưng tròng đi lên núi, Nhân Nhân cũng cùng đi, nếu không thì một mình cậu sao mà ôm nổi dưa hấu. Chờ sau khi hai anh đều đi thì Tô Đan Hồng bắt đầu giáo huấn con út: "Thằng nhóc thối, sao con cắn anh ghê thế? Anh con suýt nữa thì khóc òa lên rồi đấy."

Ban đầu cô cũng không biết, đang bận rộn trong bếp, vừa đi ra đã thấy Te Tê bị thằng nhóc này cắn một cái.

Tường Tường nói: "Dưa!"

Buổi sáng nó vẫn còn nhớ, nên anh hai muốn đi đập chứa nước, nó mới không đi theo, chỉ đợi dưa hấu thôi, thế nhưng vậy mà anh hai lại tay không trở về, nó làm sao bỏ qua cho anh nó được? "Anh hai con không mang về nhưng trên núi chẳng phải có đó sao? Gọi anh con hái xuống là được rồi." Tô Đan Hồng nói: "Lần sau không được phép cắn anh hai con, bằng không nếu bị anh đánh, mẹ cũng không bênh con đâu đấy."

Bên này, Te Tê cùng anh cả đi lên núi, cũng than thở: "Thằng ba giờ không dễ lừa nữa rồi, nó vẫn còn nhớ chuyện dưa hấu đấy!"

Cậu cứ nghĩ em trai sẽ quên, nhưng không ngờ nó lại nhớ kỹ đến vậy.

"Nó lớn rồi đương nhiên phải nhớ chứ. Em trước kia cũng thế, cứ đến hè là đòi anh mua kem cho ăn, anh không có tiền, em còn khóc lóc om sòm nữa là, phiền c.h.ế.t đi được." Nhân Nhân nói. "Em có thế á?" Te Tê ngạc nhiên tròn mắt.

"Đương nhiên là có, chỉ là em không nhớ rõ mà thôi." Nhân Nhân rộng lượng nói, nó cũng quen rồi, dù gì thì nó cũng có hai thằng em trai.

"Về sau không thể lừa em ba nữa rồi." Te Tê lại thở dài.

"Nếu không sợ bị em ba cắn thì em cứ thử lừa nó nữa xem." Nhân Nhân nhếch mép cười.

Te Tê bĩu môi, cũng chính vì nó là em trai mình thôi, chứ mấy đứa bạn bên ngoài có đứa nào đánh lại mình đâu?

Hai anh em đi lên núi, Te Tê liền mách bà nội, sau đó giơ bàn tay bị cắn tím bầm cho bà xem.

Mẹ Quý vô cùng đau lòng, nói: "Sao hàm răng nhỏ của Tường Tường lại sắc bén vậy chứ, đến tím bầm cả rồi, có đau không? Để bà lấy thuốc bôi cho cháu."

Te Tê để bà bôi thuốc cho cậu, lúc này hai anh em mới ôm dưa hấu xuống. Dưa cũng không lớn lắm, nếu không thì hai anh em cũng khó mà ôm nổi.

Mẹ Quý cảm thán với cha Quý: "Mới đó mà Tường Tường đã biết cắn người rồi."

"Nhanh đi nhặt trứng gà đi, Kiến Quân còn phải nuôi ba đứa nhỏ ăn học đại học, rồi còn lo chuyện vợ con cho chúng nó nữa, cần bao nhiêu là tiền." Cha Quý há chẳng lẽ không hiểu ý bà sao, lập tức xua tay, nói.

Mẹ Quý bĩu môi: "Trứng gà thì mới nhặt xong rồi." Rồi bà tiếp lời: "Lý Trí có phải đang nghỉ hè không nhỉ? Sao không đưa Viện Viện qua chơi, con bé thích ăn dưa hấu lắm."

"Cái gì ngon thì chẳng đứa nào chê!" Nhắc đến cháu gái, cha Quý cũng có vẻ cưng chiều, ông nói.

Lần trước vẫn còn cả một rổ dâu tây, nhờ lúc Tô Tiến Đảng đi ngang qua thôn Đại Loan thì tiện đường mang cho cháu gái, còn kèm theo mấy quả dưa hấu nữa. Nhưng chắc bây giờ đã sớm ăn hết cả rồi.

Thế mà không để mọi người phải đợi lâu, ngay ngày hôm sau Lý Trí đã đưa Viện Viện tới.

Viện Viện giờ đã được một tuổi, biết nói khá rõ ràng rồi, chỉ là tính cách có chút rụt rè.

"Bà ngoại." Tiếng gọi mẹ Quý như muỗi kêu, nếu không chú ý thì thật sự khó mà nghe thấy.

"Ôi chao!" Mẹ Quý cưng cháu đến mức đau lòng, liền ôm lấy cô bé nhỏ xíu vào lòng: "Đi nào, bà ngoại dẫn cháu đi ăn dưa hấu nhé."

Viện Viện vội vàng liếc nhìn ba mình.

"Đi cùng bà ngoại đi con," Lý Trí nói.

Viện Viện lúc này mới chịu gật đầu. Bé đi theo bà ngoại, mẹ Quý dẫn bé đến chỗ dưa hấu, để bé tự chọn một quả: "Trái này được không?"

"Dạ được ạ." Viện Viện cũng vui vẻ ra mặt, đôi mắt bé sáng rực lên. Bé rất thích ăn dưa hấu, lần trước ở nhà bà nội ăn ngon lắm.

"Ba con ăn nữa." Viện Viện lại nói.

Mẹ Quý cảm thấy ấm lòng, bà nói: "Được rồi, cùng ăn với ba con nhé." Mẹ Quý ôm quả dưa hấu, để Viện Viện tự đi. Cô bé tỏ ra vô cùng hứng thú với vườn trái cây, rõ ràng là rất yêu thích nơi này. Ăn dưa hấu xong, bé còn kéo ba mình đi dạo khắp vườn.

"Con đưa Viện Viện đi dạo một lát đi." Mẹ Quý đang hâm nóng nồi canh gà, vừa nói vừa giục.

Bà mời Lý Trí ở lại dùng bữa tối.

Lý Trí liền dẫn Viện Viện đi thăm chuồng gà đầu tiên.

Viện Viện tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Nhiều gà thật đó ạ!"

" Đúng vậy đó, đây là gà nhà bác ba con mình. Viện Viện thích không?" Lý Trí vừa cười vừa hỏi.

"Dạ." Viện Viện líu lo gật đầu lia lịa. Lý Trí dẫn bé đi lấy cỏ linh lăng cho gà ăn, sau đó chuyển sang ngắm dê núi. Dê núi là loài không thường thấy, thế nên khi Viện Viện nhìn thấy, mắt bé mở to đầy kinh ngạc, thích thú vô cùng. Lý Trí nhẹ nhàng đặt tay con bé lên bộ lông dê mềm mại, Viện Viện vui đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường.

Buổi chiều hôm đó của Viện Viện trôi qua đầy những trải nghiệm thú vị. Bé vừa ngắm gà, vừa chơi với dê, rồi giữa chừng lại bắt gặp Tề Tề đang đi lên núi.

"Viện Viện đến rồi!" Tề Tề, một cậu nhóc cực kỳ nhiệt tình, vẫn còn nhớ rõ Viện Viện. Dù sao thì Lý Trí cũng hay đưa bé ghé thăm.

"Đây là anh họ Tề Tề của con," Lý Trí giới thiệu. "Anh..." Viện Viện khẽ gọi, giọng lí nhí vì chút e dè với người lạ.

"Ừm, Viện Viện này, em có muốn ăn dưa hấu không? Anh dẫn em đi xem nhé," Tề Tề hỏi.

"Ăn ạ!" Viện Viện lí nhí trả lời. "Thế còn quả sung thì sao? Chắc chắn em chưa từng thấy đâu! Ở đằng kia có một gốc cây lớn nhất, giờ đã ra trái rồi đó. Quả sung ăn ngon lắm luôn!" Tề Tề hào hứng khoe.

Dù sao Viện Viện vẫn còn bé, nên rất nhanh đã bị anh họ Tề Tề thuyết phục. Lý Trí cũng khuyến khích thêm, thế là cô bé cùng anh họ hớn hở đi qua xem cây sung.

Vì bọn trẻ chỉ loanh quanh trong vườn trái cây, Lý Trí cũng yên tâm phần nào, không can thiệp nhiều nữa.

Mẹ Quý nhìn thế lại nói: "Tính tình Viện Viện nhát quá, sau này lớn lên dễ bị người ta bắt nạt lắm!"

"Do bên chỗ con bé không có bạn để chơi. Lý Trí đáp: "Đợi con bé lớn thêm chút nữa, con sẽ cho bé đi nhà trẻ."

"Lý Trí à, con có muốn gửi Viện Viện ở lại đây không? Bên này có Nhân Nhân, Tề Tề, với Tường Tường đều là những đứa trẻ hoạt bát, hướng ngoại. Viện Viện tính cách nội tâm như vậy, nếu được ở cùng các anh chị họ từ nhỏ, tình cảm sẽ gắn bó hơn nhiều chứ!" Mẹ Quý nói.

Lời Mẹ Quý nói rất đúng. Nếu được cùng nhau lớn lên, dù chỉ là hàng xóm cũng sẽ có tình cảm sâu sắc khó phai. Còn nếu không có quãng thời gian ấy, dù là ruột thịt cũng dễ có cảm giác xa cách, huống chi chỉ là anh em họ.

Về sau, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, những người anh họ này chính là chỗ dựa đáng tin cậy cho Viện Viện. Bản thân anh cũng không thể nào ở bên con gái cả đời được.

Bởi vậy, trước lời đề nghị của mẹ vợ, Lý Trí thật sự đã xiêu lòng.

Trọng sinh làm giàu

Chương 308