Trọng sinh làm giàu

Chương 318

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Đan Hồng không thích can thiệp vào mấy khoản sổ sách này, để anh tự xoay sở. "Vợ ơi, mai chúng ta làm thịt vài con dê để bán nhé?" Quý Kiến Quân hỏi cô, vừa nói vừa tự tính toán. Tô Đan Hồng bưng trà hoa kim ngân ra, miệng thì nói thế nhưng vẫn hỏi lại: "Thiếu tiền à?" Với tình hình tài chính hiện tại của cô, chắc chắn không thiếu tiền, thậm chí còn có khá nhiều nữa là đằng khác. Nhưng nếu không thiếu tiền, sao lại phải bán dê chứ.

"Năm nay anh dự định đi một chuyến, qua bên Bắc Kinh mở cửa hàng." Quý Kiến Quân lập tức trình bày kế hoạch của mình.

Tô Đan Hồng mỉm cười: "Thật sự muốn mở cửa hàng ở đó sao?"

"Ừm," Quý Kiến Quân gật đầu. "Hàng của chúng ta nếu vận chuyển tới Bắc Kinh, chắc chắn cũng sẽ không thua kém gì đâu."

"Chỉ là, mất thời gian đi lại quá lâu." Tô Đan Hồng nhíu mày. Đi bằng tàu hỏa cũng phải mất đến bốn, năm ngày. "Lần trước nói chuyện với đồng đội của anh, cậu ta bảo ở đây chúng ta lại sắp sửa một con đường thẳng tới Bắc Kinh, không cần đi vòng vèo nhiều nơi như vậy. Nếu sửa xong, từ đây đi qua bên đó, nhiều lắm cũng chỉ mất hai ngày thôi!" Quý Kiến Quân hào hứng kể.

"Thật à?" Tô Đan Hồng kinh ngạc reo lên.

"Thông tin từ cậu ta luôn đáng tin." Quý Kiến Quân gật đầu khẳng định, rồi dặn dò cô: " Nhưng vợ à, em đừng nói ra ngoài nhé, chuyện này thuộc dạng tuyệt mật đó."

"Chuyện cơ mật thế mà anh ta lại nói cho anh à? Với lại, sao anh ta biết được mấy chuyện đó?" Tô Đan Hồng thắc mắc. "Nhà cậu ta ở tỉnh mình có thế lực không nhỏ đâu," Quý Kiến Quân đáp.

Tô Đan Hồng nghe vậy, gật gật đầu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò anh: "Nếu là như vậy, thì mở mấy cửa hàng ở Bắc Kinh cũng không tồi chút nào. Anh định mở mấy cái?"

"Nghe cha nuôi nói cửa hàng bên đó cũng không rẻ, một cửa hàng tám chín nghìn đồng e là không đủ." Quý Kiến Quân nói.

"Đắt vậy sao?" Tô Đan Hồng không nhịn được thốt lên.

Tám chín nghìn đồng, xét theo giá cả hiện tại, số tiền này thừa sức mua được hai cửa hàng nhỏ ở thành phố Đại Học của họ rồi.

"Không đắt đâu, nếu có thể mở được thì khoản lời kiếm về còn nhiều hơn ở đây nhiều." Quý Kiến Quân giải thích.

"Vậy còn thiếu bao nhiêu tiền?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Ít nhất là bốn nghìn đồng." Quý Kiến Quân nói.

"Không cần tiền của em à?" Chỗ cô còn có một khoản không nhỏ. Hiện tại tiền lương đều do Quý Kiến Quân đưa, mỗi tháng cô đều dành một nghìn đồng làm chi phí sinh hoạt trong nhà, dùng không hết thì cất riêng cho mình. Vì vậy, hiện tại cô có kha khá tiền trong tay.

"Không cần đâu, em cứ giữ lại để chi tiêu trong nhà là được." Quý Kiến Quân lắc đầu nói.

Ngày hôm sau, Quý Kiến Quân làm thịt dê mang đi bán.

Năm con dê được thịt đều to lớn và béo tốt, mỗi con nặng tới cả trăm cân. Nếu nuôi đến qua Tết, chúng có thể nặng tới khoảng một trăm ba mươi cân.

Giá thịt dê vào mùa đông sẽ đắt hơn, bây giờ là mùa hè, rẻ hơn rất nhiều, một cân một đồng rưỡi, dịp năm mới có thể lên gần hai đồng, nhưng vẫn vô cùng dễ bán.

Làm thịt năm con dê, ông Tần và Tô Tiến Đảng mỗi người đã lấy đi nửa con, lại để Tiêu Đại Quân bán một con, số còn lại thì chở thẳng đến thành phố Đại Học để bán.

Năm con dê kiếm được một khoản kha khá, nhưng vẫn chưa đủ cho kế hoạch lớn, song Quý Kiến Quân cũng không vội. Sau khi làm thịt năm con này, anh cũng không g.i.ế.c thêm nữa, bởi vì hiện tại không có lợi mấy. Năm con này đều lớn lên vô cùng mập mạp, khỏe mạnh, được anh ấy "chọn mặt gửi vàng" nên mới làm thịt.

Hiện tại, lợi nhuận mỗi tháng lại tăng lên đáng kể. Lúc trước là hơn hai ngàn đồng, nhưng do giá cả hàng hóa trong cửa hàng đều tăng, bên này mỗi tháng anh tính toán sơ bộ cũng có thể đạt thu nhập trên ba ngàn đồng.

Nếu bán thêm dê, tháng sau có lẽ đã đủ tiền để ra Bắc Kinh mua. Hơn nữa, anh không chỉ tính mua một cửa hàng mà muốn sắm liền hai cái.

Cho dù tạm thời chỉ kinh doanh một cái, nhưng cứ mua trước cái còn lại thì tốt hơn, kẻo sau này lại sợ tăng giá.

Quý Kiến Quân với suy nghĩ đó, ngày hôm sau liền g.i.ế.c dê, rồi lại dẫn theo Tô Trư Mao và Tô An Bang đi vớt cá. Lượng cá vớt lên kha khá, anh nhờ Hứa Hà San mang sang thị trấn bán, đồng thời cũng đưa cho Quý Phong một phần đáng kể.

Quý Phong hiện tại mười sáu tuổi, con cái nhà nghèo đã sớm biết lo toan việc nhà. Cậu nhóc này giờ đây đã được Quý Kiến Quân hoàn toàn xem như một người lớn để giao phó công việc.

Hơn nữa, Quý Phong cũng không làm anh ấy thất vọng. Hiện tại trong cửa hàng có cậu và bà nội trông coi, không chỉ g.i.ế.c cá bán mà còn g.i.ế.c cả gà nữa. Lợi nhuận trước kia từ năm mươi đồng nay đã tăng lên, mỗi tháng đều có thể ổn định ở mức một trăm ba, bốn mươi đồng, xem như rất tốt. Tiền lương của hai bà cháu bây giờ cũng tăng đến sáu mươi đồng. Cho dù có ăn uống no đủ ba bữa, rồi thỉnh thoảng mua sắm quần áo, một tháng vẫn có thể tiết kiệm được bốn mươi đồng.

Hiện tại mười sáu tuổi, nhưng Quý Phong đã trưởng thành và điềm đạm hơn nhiều so với trước kia. Hơn nữa, nhờ được ăn uống đầy đủ, vóc dáng cậu cũng cao lớn hơn hẳn. Ngoại hình sau khi dậy thì nhìn cũng không tệ, ra dáng một cậu trai khá điển trai.

Nghe nói đã có người đến dạm hỏi cậu rồi.

Liên tiếp ba ngày Quý Kiến Quân đều vớt cá. Ba ngày sau kết toán, anh kiếm được bộn tiền, vì vậy liền tạm thời nghỉ ngơi. Đám người Tô An Bang cũng thở phào nhẹ nhõm, thời tiết nắng nóng gay gắt thế này, đúng là làm người ta kiệt sức.

"Ông chủ có phải đang thiếu tiền không vậy?" Đám người Tô An Bang liền bí mật xì xào bàn tán.

"Chắc là không đến mức thiếu tiền đâu nhỉ?" Hứa Hà San nói.

" Tôi thấy không chắc đâu. Dưới tay ông chủ nhiều người lấy tiền lương như vậy, một tháng này phải chi ra bao nhiêu tiền lương chứ?" Tô An Bang nói.

Tính sơ qua, dưới tay Quý Kiến Quân có khoảng hơn hai mươi người. Giờ tiền lương của họ lại tăng cao như thế, tính ra mỗi tháng cũng phải chi hơn một nghìn tiền lương. Khoản tiền này nhìn là thấy ngay.

Quý Kiến Quân kiếm được bao nhiêu thì bọn họ không biết, nhưng khoản chi tiêu này thì ai cũng thấy rõ. Một tháng chi ra hơn một nghìn, đây đúng là một con số khổng lồ.

Điều mấu chốt là trong nhà anh còn có vợ con phải nuôi nữa!

Vì thế Tô An Bang liền lặng lẽ hỏi Quý Kiến Quân: "Ông chủ, có phải anh đang thiếu tiền không? Tiền lương của tôi phát muộn một chút cũng không sao đâu ạ."

" Đúng là tôi đang thiếu tiền thật, nhưng tiền lương của các cậu thì không cần lo lắng, tôi vẫn sẽ trả đúng hạn." Quý Kiến Quân xua tay nói.

Anh đương nhiên biết việc anh vừa bán dê vừa vớt cá lúc này khiến họ hiểu lầm, nhưng thân là ông chủ, anh cũng chẳng ngại than nghèo một chút đâu.

"Ông chủ, anh còn có bà chủ và mấy đứa nhỏ Nhân Nhân phải nuôi nữa. Trong tay chúng tôi mấy năm nay cũng đã tiết kiệm được chút ít rồi." Tô An Bang nói.

"Chờ đến Tết là có thể thu hồi vốn, không có việc gì đâu, các cậu không cần bận tâm." Quý Kiến Quân không mấy để tâm đến lời anh ta nói.

Anh vốn muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện này. Vài ngày sau là đến ngày phát lương, Quý Kiến Quân đúng giờ trả tiền, lại chi ra hơn một nghìn đồng, cũng cảm thấy xót ruột.

Chỉ là cũng may Tô Tiến Đảng và ông Tần đều lần lượt đến thanh toán, ví tiền của anh gần như lại phồng lên lần nữa.

"Không định sang thị trấn mở thêm một cửa hàng nữa sao?" Lúc Tô Tiến Đảng đến thanh toán, Quý Kiến Quân liền hỏi.

Anh đã hỏi Tô Tiến Đảng từ lâu rồi, giờ lại hỏi thêm một lần nữa.

"Mẹ Thạch Đầu nói không làm được nữa." Tô Tiến Đảng thở dài. Anh ấy cũng thật sự muốn mở thêm, nhưng đúng là không có cách nào xoay sở thêm. Nếu có thể làm thêm một cái nữa, chắc chắn việc kinh doanh cũng không tệ. Quý Kiến Quân chỉ gật đầu, không nói gì.

"Mà này, bên Thành phố Đại học, anh định mua cho Thạch Đầu một căn nhà. Kiến Quân, em quen thuộc bên đó, có tiến cử nào tốt không?" Tô Tiến Đảng khéo léo chuyển đề tài.

Trọng sinh làm giàu

Chương 318