Có công! Chuyện cha Quý mẹ Quý lại bắt đầu bắt tay vào trồng trọt sau núi kia ở trong thôn cũng khiến dân làng bàn tán xôn xao. Đặc biệt là lần này không ít người muốn tranh thủ đi tìm cơ hội việc làm nhưng đều bị uyển chuyển từ chối. Điều này cũng vô hình trung đắc tội với nhiều người, không ít lời ra tiếng vào cứ thế lan ra.
"Chắc là tiền nhiều đến mức phát điên rồi sao, có tiền làm chút gì không tốt, trực tiếp chôn tiền ở nơi này làm cái gì?"
Nhưng mà mặc kệ lời đàm tiếu thế nào, chuyện thuê công nhân làm việc cứ thế được định ra. Bởi vì tay nghề chưa thực sự thạo nên công việc có hơi lúng túng. Sáu người đàn ông làm việc trễ hơn hai ngày so với dự tính, tổng cộng làm sáu ngày công, vận chuyển tất cả cây ăn quả lại đây xong lúc này mới gieo trồng toàn bộ. Cha Quý vốn dĩ cũng muốn hỗ trợ, nhưng Tô Đan Hồng không chịu, bảo ông cứ ngồi giám sát công việc là được, không cần tự mình động tay, dù sao ông cũng có kinh nghiệm, phân công sắp xếp công việc sẽ chu toàn hơn.
Mẹ Quý đảm nhận việc nấu nướng. Bữa ăn chính là bánh bao chay, thêm hai đĩa thịt kho thịnh soạn, ngay cả Quý Kiến Quốc và Kiến Nghiệp cũng ăn ngon lành, vô cùng thỏa mãn.
Tuy cuộc sống bây giờ đúng là khá khẩm hơn trước, nhưng vẫn rất hiếm gia đình có thể ăn thịt mỗi ngày. Một tuần ăn được hai ba bữa như vậy đã là khá tốt rồi.
Càng đừng nói đến bốn chàng trai trẻ ở trong thôn kia, mới vừa ra ở riêng, cuộc sống thật sự quá chật vật, cho nên mỗi bữa cơm, bốn cái bánh bao lớn cùng thịt kho đều được họ dốc sức mà ăn. Dù lượng cơm ăn không nhỏ, nhưng vì họ làm việc cũng rất chăm chỉ nên chút chuyện này cũng không khiến mẹ Quý phàn nàn nhiều. Trong sáu ngày, ông Tần đã mang đủ số cây giống tới, tốc độ này cũng rất nhanh. Tuy nhiên, diện tích trên đỉnh núi vẫn còn trống hơn phân nửa, nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào khác. Trước mắt thì cứ trồng như vậy để xem cây có sống được không, nếu có thể thì về sau trồng thêm cũng không phải việc khó khăn gì.
Trồng cây xong, Tô Đan Hồng liền tìm hai người đàn ông khỏe mạnh trong số đó, một người tên Quý Hồng Quân, là bà con với nhà họ Quý nhưng thuộc hàng xa, người còn lại tên Hứa Ái Đảng.
Quý Hồng Quân trẻ tuổi hơn, năm nay mới 23, mới cưới vợ năm kia. Vừa kết hôn xong, hai vợ chồng đã phải ra ở riêng. Năm trước họ sinh được một đứa con trai, ngày thường sinh hoạt đều dựa vào chút đất được phân chia, cuộc sống chật vật, túng thiếu, nhưng cậu ta lại là người rất chịu thương chịu khó, làm việc hăng say.
Ngay cả cha Quý cũng khen cậu ta là một người tháo vát.
Người kia tên Hứa Ái Đảng, năm nay 28 tuổi, đã lớn tuổi hơn, nhưng giống như Quý Hồng Quân, cũng mới kết hôn năm kia và vừa cưới xong đã phải ra ở riêng.
Lúc anh ta bị chia nhà lại đúng vào mùa đông, thật đáng thương. Hai vợ chồng cái gì cũng không có, chỉ có vỏn vẹn một ít chén đũa, những thứ khác đều không có.
Ngay cả tấm mành chắn gió cũng không có.
Vẫn là một ông chú trong dòng họ Hứa thấy thương tình, bảo hai vợ chồng họ ở tạm trong chuồng bò nhà ông ấy. Những gia đình khác trong thôn lần lượt tặng cho ít đồ vật trong nhà, cuộc sống hai vợ chồng mới dần dần khá lên.
Hiện tại họ cũng đã dựng được căn nhà nhỏ tươm tất cho gia đình mình.
Những chuyện đó đều là mẹ Quý kể cho Tô Đan Hồng nghe. Nhưng mà Hứa Ái Đảng làm việc cũng rất dốc sức, cha Quý cũng nói là một người tháo vát. Cho nên, sau khi tính tiền công và đưa tiền cho Quý Kiến Quốc cùng những người khác không lâu, Tô Đan Hồng đã gọi Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng lại. "Mấy cây giống của tôi đã gieo trồng rồi, nhưng mà còn cần tưới nước bón phân. Những việc này cần hai người làm. Hai cậu có bằng lòng nhận công việc này không?” Tô Đan Hồng hỏi.
"Nhận chứ, chị dâu, chúng tôi sẵn sàng nhận việc ạ!" Ánh mắt Quý Hồng Quân sáng rực, vội vã nói.
"Chấp thuận ạ." Hứa Ái Đảng sau khi sửng sốt cũng vội vàng nói. "Tuy rằng cây ăn quả không ít, công việc này tuy không phải nhẹ nhàng gì, nhưng mà đây là công việc lâu bền, kéo dài ít nhất nửa năm, cho nên tiền công sẽ không quá hậu hĩnh, một tháng mười đồng bạc, không bao ăn. Khi hoàn thành việc chăm sóc cây giống trên núi, thời gian còn lại hai cậu có thể làm những công việc riêng của gia đình mình." Tô Đan Hồng nói.
Hai người lập tức đồng ý.
Một tháng mười đồng bạc, số tiền này quả thực không nhỏ. Trên núi cây ăn quả là không ít, nhưng với sức vóc của hai chàng trai trai tráng như họ, một buổi sáng là có thể làm xong rồi!
"Hôm nay là ngày hai mươi. Vậy thì bắt đầu tính từ hôm nay, mỗi ngày đi tưới nước, lúc nào cần bón phân thì bón phân. Vào ngày này tháng sau sẽ lĩnh tiền lương." Tô Đan Hồng nói.
Hai người không nói thêm lời nào, liền vội vã đi gánh nước tưới cây.
Mẹ Quý vừa nghe nói cô thuê người tưới nước, mỗi tháng còn tốn mười đồng tiền lương, lập tức xót của không thôi, bà cứ liên tục nói rằng mình cũng có thể tưới được, hoàn toàn không cần thuê người, số tiền này không cần phải tiêu.
Tô Đan Hồng cười nhẹ: "Mẹ à, một tháng chỉ hai mươi đồng bạc, chút tiền này nào có đáng là bao. Một tháng con có thể kiếm được hơn trăm đồng cơ mà."
Mẹ Quý nói: "Mẹ biết con có thể kiếm tiền, nhưng mà con cũng không thể tiêu tiền như thế. Cha và mẹ đều có thể làm được mà."
" Đúng rồi mẹ, chuyện phân bón phải giao cho cha mẹ. Cái này con không rành, mẹ cứ xem nơi nào có phân bón, bảo Quý Hồng Quân cùng Hứa Ái Đảng đi khuân vác, cha mẹ có rảnh thì ghé mắt trông nom là được." Tô Đan Hồng nói. Lời nói là vậy, nhưng đến chạng vạng tối, Tô Đan Hồng vẫn tự mình lén lút ra sau núi một chuyến. Cô dùng bình phun tưới cho mỗi cây một ít nước linh tuyền. Cô cũng không chắc liệu cây có thể sống được hay không, nhưng tưới thêm chút nước linh tuyền như vậy hẳn là sẽ có cái lợi riêng. Cha Quý cùng mẹ Quý cũng rất chăm chút cho cây trên núi. Phân bón đều là phân chuồng, hai vợ chồng già đã giúp Quý Hồng Quân cùng Hứa Ái Đảng chuyển lên núi vài bận.
"Ông nó ơi, nếu như mấy cây ăn quả này sống được hết, vậy thì mảnh núi này chẳng phải cần phải rào lại sao?" Sau khi dặn dò hai người Quý Hồng Quân đi bón phân xong, mẹ Quý liền nói với cha Quý.
Đỉnh núi của các vùng lân cận nào có một cây ăn quả nào. Nếu vườn cây ăn trái của bọn họ thật sự thành công, vậy thì chắc chắn sẽ có kẻ trộm cắp để mắt tới.
Cha Quý gật gật đầu: "Đợi cây cối bén rễ, tôi sẽ đi trấn trên tìm hiểu xem." Không hiểu vì sao, trong lòng cha Quý cũng dâng lên cảm giác tin tưởng cây sẽ sống được. Nếu trồng thành công, vậy thì nhất định phải suy xét đến chuyện rào núi.
Hơn nữa thật sự đến lúc đó, ông cũng phải dựng một cái chòi canh để trông vườn.
Cái thôn này bé tí tẹo thế thôi, mỗi ngày trời vừa hửng sáng, Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng liền gánh thùng nước lên núi tưới cây ăn quả, mọi người trong thôn đều nhìn thấy cả. Mẹ Quý cũng vẫn luôn chăm bón hai mảnh ruộng nhà mình, phân chuồng cùng phân tro thi thoảng cũng sẽ đưa một ít lên núi.
Những chuyện này người trong thôn đều xem ở trong mắt, nhưng chẳng bận tâm sâu xa. Mấy năm trước đây, ông bà Quý cũng từng làm công việc như vậy, thậm chí còn cực khổ hơn bây giờ, bởi vì khi đó bọn họ tự tay làm lấy. Còn hiện giờ là thuê người giúp việc, lẽ nào dân làng lại không hiểu rõ hay sao?
Nhưng mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, cha Quý, mẹ Quý vẫn cứ làm theo kế hoạch của mình, Tô Đan Hồng cũng vậy.
Hôm nay đang thêu thùa, Tô Đan Hồng bỗng chợt nghĩ tới, hình như kinh nguyệt tháng này của cô vẫn chưa tới thì phải?
Mới đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng sau bốn năm ngày vẫn chưa thấy, cô liền sững người lại. Tự bắt mạch cho mình, nét mặt cô thoáng ngạc nhiên, rồi bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.
Cô biết đứa nhỏ này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến. Cô cùng Quý Kiến Quân đều có sức khỏe tốt, lẽ nào lại không có con được?
Vốn tưởng rằng còn phải qua một hai năm nữa, nhưng không ngờ Quý Kiến Quân lại nói đúng thật, đứa nhỏ này tới nhanh đến vậy!
Khi bắt mạch, cô đoán thai kỳ cũng đã được một tháng rồi, thế nhưng những triệu chứng ốm nghén lại không hề có, khó trách kinh nguyệt đến chậm mà cô cũng chẳng nghĩ tới chuyện mang thai.