Hơn nữa cậu bé còn tới than thở với Tô Đan Hồng: "Em trai nhà người ta đều sợ anh lớn, sao nhà chúng ta chẳng giống gì cả, Tường Tường căn bản không sợ con."
"Con cũng có sợ anh trai con đâu." Tường Tường lẩm bẩm.
Tề Tề bị chặn họng, không còn lời nào để nói, sau đó lắp bắp đáp: "Anh trai không giống, anh ấy rất tốt, căn bản không cần con làm việc, anh ấy làm mọi việc."
"Vậy có phải con lấy làm tự hào vì có người anh trai như vậy không?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Rất tự hào ạ." Tề Tề gật đầu. Thành tích học tập của anh trai cậu bé cũng cực kỳ tốt, trên cơ bản đều đạt điểm tuyệt đối. Cầm bài thi của anh ấy ra ngoài là ai cũng phải trầm trồ, ngưỡng mộ.
Hơn nữa, chữ viết tay của anh trai cậu bé cũng rất chỉnh tề, hài hòa. Nghe nói những bảng báo cáo của trưởng đều nhờ anh ấy viết, rất giỏi!
"Vậy con cũng hãy khiến em trai mình tự hào vì có người anh như con." Tô Đan Hồng nói.
Tề Tề lập tức xua tay: "Tường Tường nghịch ngợm như vậy, sao mà dùng mấy cái này để so sánh được."
"Hồi mẹ bằng tuổi con, mẹ cũng y chang như vậy đấy," Tô Đan Hồng vừa cười vừa nói.
Tề Tề không tin. Hồi nhỏ cậu bé sao mà không nghe lời như Tường Tường được, nhóc con này nói câu nào là cãi câu đấy, căn bản chẳng coi anh hai ra gì cả. "Con muốn đổi ca đưa đồ ăn với Tường Tường!" Tề Tề phụng phịu.
"Em ấy tay nhỏ chân nhỏ, làm sao mà đưa nổi? Lỡ làm đổ thì phí hết cơm nước," Tô Đan Hồng giải thích.
Tề Tề thở dài thườn thượt.
Tô Đan Hồng biết cậu bé đang không vui, nhưng dù không vui thì vẫn phải làm thôi. Cô liền dỗ dành: "Hay là từ giờ mẹ tính lương cho con nhé, mỗi ngày một hào."
"Một ngày một hào á?" Ánh mắt Tề Tề liếc một cái đầy khinh thường.
Trước kia còn bé thì không nói làm gì, chứ bây giờ một hào cậu bé căn bản chẳng thèm đếm xỉa tới. Cùng lắm thì dỗ Tường Tường còn tạm chấp nhận được.
"Một hào thì sao? Đây vốn là việc con nên làm, bây giờ mẹ tính lương cho con mà con còn chê à?" Tô Đan Hồng nói.
"Thế khi nào mẹ trả con?" Tề Tề lập tức hỏi, thầm nghĩ có vẫn hơn không chứ. "Mỗi cuối tháng thanh toán một lần, đến lúc đó sẽ là ba đồng tròn trĩnh," Tô Đan Hồng đáp.
"Được!" Lúc này Tề Tề mới vừa lòng.
Tường Tường lập tức chạy tới hỏi mẹ: "Mẹ ơi, có phải mẹ cho anh hai ưu đãi gì đúng không ạ?"
"Sao con lại nói thế?" Tô Đan Hồng tò mò.
"Bây giờ anh ấy đưa cơm vui vẻ lắm, chẳng thèm bắt con đi nữa," Tường Tường kể lể.
"Đó là vì anh con đã hiểu chuyện hơn rồi," Tô Đan Hồng đáp lời.
"Mẹ này, mẹ còn bảo anh cả không khác mấy, anh cả chẳng cần con làm gì, anh hai thì không được đâu nhé. Anh ấy lười hơn cả con, hôm trước còn định đánh con, bắt con đi đưa cơm cơ mà," Tường Tường bĩu môi. "Thật ra anh hai con cũng tốt mà, lần trước con bị ai bắt nạt, chẳng phải anh hai con đã xông lên táng cho kẻ đó mấy cú rồi sao?" Tô Đan Hồng cố gắng bào chữa.
Tường Tường gật gật đầu, đúng là lần trước anh hai nó đã giúp nó đánh nhau thật.
"Anh cả con khi nào về ạ?" Tường Tường hỏi, vẻ mặt đầy mong đợi.
Nó vẫn thích ở cùng anh cả nó hơn.
"Cũng phải một thời gian nữa con ạ," Tô Đan Hồng nói. "Dù sao ông cũng phải đưa anh con đi tham quan đây đó một chút, chắc phải khoảng nửa tháng nữa mới về được." "Con cũng chưa biết Bắc Kinh trông như thế nào," Tường Tường thở dài thườn thượt.
"Khi nào con hiểu chuyện như anh cả con, đến lúc đó để ông đưa con đi, nhưng nói thật, Bắc Kinh cũng chẳng có gì quá đặc biệt đâu," Tô Đan Hồng nói, dù trong lòng thầm công nhận Tử Cấm Thành đúng là vô cùng tráng lệ.
"Con nghe nói ở đó tốt lắm mà," Tường Tường vẫn khăng khăng.
"Bây giờ cha con bận tối mắt tối mũi, nếu không thì cũng đã đưa con đi rồi," Tô Đan Hồng đáp.
"Mẹ toàn dỗ con thôi, lần này ông đi mẹ cũng có cho con đi cùng đâu," Tường Tường hờn dỗi.
"Anh hai con còn chưa được đi mà, con lại nhỏ hơn anh, con đi sao nổi chứ? Đi được mấy bước đã mệt nhoài, đến lúc đó còn cần ông con bế, ông ấy đã lớn tuổi thế rồi, làm sao mà bế nổi con?" Tô Đan Hồng kiên nhẫn giải thích.
"Bây giờ con lớn thế này, cần gì ai bế, con có thể tự chạy nhảy mà!" Tường Tường bất mãn nói. "Với lại tuyết ở đó dày lắm, có khi che mất nửa người con luôn, con căn bản không đi được đâu."
"Thế có lạnh không ạ?"
"Lạnh cóng luôn!"
Sau khi tiễn thằng bé đi, trái tim Tô Đan Hồng cũng mệt mỏi rã rời. Mỗi ngày đều phải đau đầu đối phó với cậu con trai, trả lời hàng vạn câu hỏi vì sao của thằng bé, cô thật sự có tâm mà lực bất tòng tâm.
Cho nên cô đã bảo khi Quý Kiến Quân ra ngoài làm việc, nhân tiện dẫn luôn thằng nhóc này đi theo.
Quý Kiến Quân cũng rất sẵn lòng. Thật ra Tường Tường rất ngoan, đặc biệt là lúc ở cùng cha nó, bởi vì nó ấp ủ chí lớn muốn trở thành một người đàn ông giống như cha mình!
Vì thế, tới đập chứa nước, nó còn hăng hái giúp đỡ nhặt trứng vịt. Nhắc đến đập chứa nước bên này, bác Hứa và thím Hứa bây giờ đang làm ăn phát đạt lắm.
Thím Hứa vẫn trông nom vườn rau dưa củ quả, tất nhiên là để cả nhà dùng. Bà cũng ăn trứng vịt muối, nhưng tối nào cũng cẩn thận đếm lại số trứng.
Mỗi ngày bà ăn một quả, đôi khi là hai. Đếm xong xuôi, cuối tháng bà đưa danh sách cho Quý Kiến Quân xem rồi trừ vào tiền lương.
Quý Kiến Quân bảo không cần trừ, nhưng thím Hứa nhất định đòi. Thế nên anh đành chiều theo ý bà. Với cá cũng vậy, ai lấy con nào là ghi lại ngay, cuối tháng sẽ tính toán một lượt. Hai vợ chồng già hoàn toàn hài lòng với cuộc sống hiện tại. Họ còn quản lý đập chứa nước của Quý Kiến Quân rất nề nếp, đâu ra đấy. Thêm có Tô An Bang phụ giúp, phía bên này Quý Kiến Quân chẳng cần bận tâm điều gì, mọi việc đều được xử lý đâu ra đó.
Quý Kiến Quân đến lấy trứng vịt muối vì bên Tiêu Đại Quân có người đặt hàng và muốn nhận ngay bây giờ.
Sau đợt này, số trứng vịt còn lại cần chuyển cho Giám đốc Hà bảo quản. Ông ấy đã đặt trước không ít trứng vịt và trứng gà. Tô Đan Hồng còn đặc biệt chuẩn bị loại hộp đóng gói cao cấp, để ông ấy dễ dàng phân phát cho công nhân.
Vì thế hôm nay Tường Tường theo cha đi khắp nơi, từ đập chứa nước đến thị trấn, bận rộn không ngớt với đủ thứ việc.
Đến khi về, thằng bé còn tíu tít đòi mai lại được đi làm cùng cha.
Tô Đan Hồng nói: "Mai con đi nhà bà ngoại với mẹ nhé, bà ngoại không được khỏe, chúng mình qua thăm bà." "Dạ..." Tường Tường cau mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tô Đan Hồng cũng chẳng còn cách nào khác, đâu thể để thằng bé cứ mãi quấn lấy cha nó thế này? Dù sao công việc của chồng cô cũng không hề dễ dàng.
Dù là ông chủ, nhưng nhiều việc anh vẫn tự mình xắn tay vào làm.
Thế là hôm sau, Tô Đan Hồng đưa hai anh em Tường Tường và Tề Tề đến nhà mẹ đẻ cô.
Ngôi nhà của nhà họ Tô đã hoàn thành sau khoảng ba tháng thi công. Một căn nhà lầu hai tầng, trông cực kỳ khang trang và đẹp đẽ.
Tường Tường không mấy ấn tượng, nhưng thằng bé nhớ rõ là hình như nhà bà ngoại không phải trông thế này.
"Oa, nhà bà ngoại đổi từ bao giờ vậy ạ?" Tề Tề lập tức reo lên: "Đã xây nhà lầu rồi, có phải cậu cháu phát tài không ạ?"
"Ôi chao, cái miệng của Tề Tề đúng là khéo dỗ người khác vui vẻ!" Chị dâu cả Tô vừa bước ra đã nghe thấy lời này, lập tức nở nụ cười tươi roi rói.
"Bác cả ơi, bác phát tài nhớ đề bạt cháu ngoại nhé!" Tề Tề thấy cô ta ra, liền tíu tít nói.
"Đề bạt chứ, chắc chắn đề bạt rồi!" Chị dâu cả Tô thích nghe lời ngọt ngào như thế, không nhịn được cười khúc khích.