Trọng sinh làm giàu

Chương 35

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Đan Hồng tưới cho tất cả cây con trên núi một lượt nước suối linh tuyền. Không nhiều lắm, mỗi cây chỉ chừng một bát nước, nhưng chừng ấy đã đủ. Nhìn trước mắt, những cây giống đều mọc xanh tốt, ít nhất chưa có vấn đề gì lớn. Đương nhiên, cũng bởi thời gian còn ngắn, rốt cuộc có thể sống sót hay không thì còn phải đợi về sau mới biết được. Lúc nàng cầm bình tưới nước quay về, liền bắt gặp mẹ Quý đang đứng chờ sẵn ở cửa.

"Đan Hồng, con vừa lên núi về đấy à?" Mẹ Quý hỏi.

"Dạ, sao mẹ lại tới đây ạ?" Tô Đan Hồng gật đầu, rồi mở cửa mời bà vào nhà.

"Mẹ muốn hỏi con một chút, mảnh đất trong sân nhà mình ấy, con muốn trồng loại rau gì? Đằng nào nhà mình cũng có đất, đâu cần phải ra ngoài chợ mà mua." Mẹ Quý vừa nói vừa chỉ tay ra sân.

"Cái gì cũng được ạ, mẹ cứ trồng đi." Tô Đan Hồng đáp. Nàng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, rau nào nàng cũng thích, rau thơm thì càng chẳng từ chối loại nào.

"Vậy được, mẹ sẽ trồng cho con vài loại." Mẹ Quý nghe vậy, liền mỉm cười nói. Trước khi về, bà không quên dặn dò nàng: "Lần sau con muốn lên núi nhớ gọi Tiểu Hắc đi cùng cho vui nhé con."

"Dạ." Tô Đan Hồng cũng hiểu mẹ chồng lo lắng cho sự an toàn của mình, bèn gật đầu đồng ý.

Thời gian trôi đi, thoáng chốc đã hơn nửa tháng.

Cuộc sống nơi thôn xóm vẫn cứ yên ả và bình dị, dù thỉnh thoảng cũng có vài chuyện lặt vặt xảy ra. Chẳng hạn như nhà chị góa phụ cuối làng, ai nấy đều thấy bóng đàn ông ra vào, mà cũng ai nấy đều thừa biết người đàn ông đó là ai.

Mấy chuyện vặt vãnh này vốn là thường tình ở nông thôn, nhưng cũng chẳng quấy rầy gì đến cuộc sống của Tô Đan Hồng. Giờ đây, cả làng ai mà chẳng biết Tô Đan Hồng nuôi một con ch.ó Đại Hắc vừa khôn lanh lại vừa dữ tợn.

Tô Đan Hồng thường xuyên dắt nó ra cửa, chẳng cần buộc dây thừng. Nhưng mỗi lần cùng cô ra ngoài, nó chẳng bao giờ chạy lung tung mà cứ ngoan ngoãn đi bên cạnh.

Chỉ cần có ai đó mon men lại gần Tô Đan Hồng, con ch.ó Đại Hắc này liền nhe răng trợn mắt gầm gừ. Thêm cái bộ lông đen nhánh bóng mượt không thấm nước kia, trông nó chẳng khác nào một chú nghé con vậy. Có kẻ trong thôn còn nảy sinh ý đồ xấu, định dùng xương để dụ dỗ Đại Hắc – con ch.ó trước kia tên là Tiểu Hắc. Nhưng dù là miếng xương ngon lành khiến tất thảy lũ chó khác trong làng đều mắt sáng rực lên, Đại Hắc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.

Một hôm, một gã lưu manh trong thôn huýt sáo chòng ghẹo Tô Đan Hồng. Giờ đây, Tô Đan Hồng thực sự như lột xác hoàn toàn, không chỉ có làn da trắng hồng mịn màng đến nỗi tưởng chừng véo nhẹ là ra nước, mà dung mạo cũng trở nên thanh tú hơn nhiều. Dù chỉ khoác lên mình bộ quần áo thường ngày, trên người cô vẫn toát lên một vẻ đoan trang, cao quý lạ thường. Cô quá xinh đẹp, thế nên không ít mấy cậu thanh niên choai choai trong thôn đều chú ý, bọn lưu manh đầu đường xó chợ, thấy vậy mắt sáng rực.

Thế nhưng, lần đầu gã lưu manh huýt sáo, Tô Đan Hồng không phản ứng. Lần thứ hai cô vẫn làm ngơ. Đến lần thứ ba, cô liền sai Đại Hắc cắn người. Một gã lưu manh bị cắn suýt đứt lìa một chân. Chuyện này làm ầm ĩ đến tận chỗ đồng chí thôn trưởng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng giải quyết được gì, Tô Đan Hồng không bồi thường lấy một xu nào. Gã lưu manh kia ở trong thôn có tiếng là ngang ngược, lại còn có chút võ vẽ, thế nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Đại Hắc hung dữ. Trên thực tế, nếu không nhờ Tô Đan Hồng kịp thời quát lớn, hẳn là Đại Hắc đã cắn c.h.ế.t gã rồi.

Tuy rằng chỉ là chó nhà, nhưng Đại Hắc chẳng kém gì sói rừng. Hơn nữa, còn có người nghĩ mà ghê sợ Kiến Quân nhà cô. Anh chính là người lính cụ Hồ, khi anh về ăn Tết, không ít người đã chứng kiến cái khí chất bặm trợn ấy. Ai dám chòng ghẹo vợ anh, chờ anh trở về thì đừng hòng có ngày lành mà hưởng.

Hôm nay Tô Đan Hồng đến nhà thím Dương học cách làm đế giày. Cô biết may vá quần áo, nhưng chưa từng học làm đế giày, nên thím Dương nhiệt tình chỉ dạy, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng. "Mấy cây giống trên núi ra sao rồi?" Thím Dương hỏi. "Đã đ.â.m chồi nảy lộc rồi ạ, chắc là sống được thôi." Tô Đan Hồng cười tủm tỉm đáp. Thím Dương nghe vậy, ánh mắt sáng bừng, hỏi lại: "Tất cả đều đ.â.m chồi nảy lộc ư?" Tô Đan Hồng gật đầu: "Dạ, cây nào cũng có, ít thì vài lá, nhiều thì chi chít. Coi như là đã sống rồi ạ."

"Vậy thì tốt quá rồi! Phía này có cả một vườn cây ăn trái của cháu, nếu chúng sống tốt thì tương lai sẽ được mùa lớn." Thím Dương nói. Tô Đan Hồng cười cười: "Được mùa hay không thì cháu không dám chắc, chỉ là muốn trồng vài thứ lên mảnh đất trên núi, dù sao cũng không thể cứ để hoang phí mãi được, thím thấy có phải không ạ?" "Không đâu! Năm ngoái nhà mẹ chồng cháu cũng bỏ không ít công sức vào mấy cây ăn quả đó, nhưng chẳng thấy nảy mầm gì cả. Quả nhiên, người ta nói con dâu vượng phu là có thật, việc này đến tay cháu là đâu vào đấy ngay!" Thím Dương tấm tắc khen. Tô Đan Hồng đáp: "Thím Dương, thím đừng chọc cháu nữa, vượng phu vượng gia gì chứ."

Thím Dương hạ giọng nói: "Đan Hồng này, thím biết cháu là đứa tốt, nhưng chuyện đất đai nên phân định rạch ròi. Khu đất sau núi này cháu đã làm rõ ràng ranh giới với nhà khác chưa? Nếu chưa rõ ràng thì cháu phải nhanh chóng xác nhận, kẻo đến lúc đó lại lôi thôi chia chác. Ba cô chị em dâu kia của cháu cũng chẳng phải dạng vừa đâu!" "Cháu cảm ơn thím đã nhắc nhở, nhưng khối đất kia là của cháu và Kiến Quân, nếu không cháu đâu dám trồng cây ăn quả lên đó." Tô Đan Hồng cười tủm tỉm nói. Nghe vậy, thím Dương mới gật đầu lia lịa, bảo: "Vậy thì tốt quá rồi." "Mảnh đất sau núi kia cũng rộng đấy, chờ tương lai vườn cây ăn trái phát triển, lúc ấy lại cần thêm người làm. Đúng rồi, phải nuôi thêm mấy con ch.ó dữ như Đại Hắc, đảm bảo không ai dám léng phéng đến gần vườn cây ăn trái đâu." Thím Dương còn dặn dò thêm. Tô Đan Hồng thoáng sửng sốt, nhưng đã ngầm ghi nhớ lời khuyên này vào lòng.

Khu vườn quả thực không nhỏ chút nào, dù bố Quý đã bắt đầu dựng hàng rào, nhưng nhất định phải nuôi thêm vài con ch.ó để trông nom mới ổn.

Vậy nên, đợi mẹ Quý lần nữa ghé qua, Tô Đan Hồng bèn thuật lại ý kiến của thím Dương với bà. Mẹ Quý lắc đầu: "Không cần nuôi thêm chó đâu, tốn gạo lắm con ạ. Đại Hắc đúng là khôn thật đấy, nhưng con nhìn xem nó ăn gì kìa, khẩu phần sắp bằng hai người đàn ông trưởng thành rồi!"

"Không sao đâu mẹ, mẹ cứ chịu khó đi hỏi thăm, nếu có thì ôm về cho con. Cứ nuôi thêm ba con trước đã." Tô Đan Hồng cương quyết. Mẹ Quý ngẫm nghĩ, nếu vườn cây này đơm hoa kết trái, chắc chắn sẽ bị kẻ gian dòm ngó. Bà và ông nhà cũng phải canh giữ suốt ngày, nhưng chẳng ai khôn khéo bằng loài chó, chỉ một tiếng động khẽ cũng đã biết rồi.

Thế là bà đắn đo một lát, rồi cũng gật đầu đồng ý.

Chỉ mất hai ba ngày, bà đã ôm ba con ch.ó con về, hai chó đực và một chó cái. "Con cái này sau này cứ gả cho Đại Hắc làm vợ, để nó dẫn dắt, bảo ban," mẹ Quý hồ hởi nói.

Tô Đan Hồng nghe xong thì ngớ người ra, thế này chẳng phải là muốn Đại Hắc nuôi vợ từ bé đấy sao?

Nhưng Đại Hắc rõ ràng rất chào đón ba đứa nhỏ mới về, mặc dù ba chú chó con kia vẫn còn sợ sệt, không dám lại gần nó.

Tô Đan Hồng làm ba cái ổ riêng cho chúng, mỗi ổ đặt một khay cơm. Còn nước thì cô không cho, chỉ dặn Đại Hắc: "Nước thì cứ uống ở chỗ của mày nhé."

Đại Hắc "gừ gừ" đáp lại cô một tiếng.

Tô Đan Hồng bèn biết nó đã hiểu ý mình.

Trong nhà có thêm ba con ch.ó con nữa, hai con màu vàng, một con màu nâu. Cô dọn bữa cơm tươm tất cho lũ nhỏ, để chúng yên tâm an cư. Về sau, việc trông coi vườn trái cây có thể giao phó cho chúng, Tô Đan Hồng đương nhiên sẽ không để chúng chịu thiệt thòi.

Chiều tối hôm ấy, người đưa thư trên trấn mang đến một lá thư. Là Quý Kiến Quân gửi về.

Trọng sinh làm giàu

Chương 35