Trọng sinh làm giàu

Chương 383

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

" Đúng vậy." Lý Trí gật đầu.

"Anh xem em mang gì về nè?"

Hà Thiến cười tủm tỉm, mở chiếc túi cô xách về ra.

Lý Trí nhìn thấy cũng là anh đào, đây chắc chắn là cha vợ anh đã đi mua về rồi. Hơn nữa, ông ấy cũng không hề keo kiệt, túi này chắc phải ba bốn cân.

"Em ăn đi, ngon lắm đó." Lý Trí nói.

Hà Thiến gật đầu: "Mẹ em cũng rất thích ăn, nói là tốt cho mẹ và bé, mà quả thực em ăn xong thấy rất dễ chịu. Anh cũng ăn nhiều một chút, đừng để dành cho em mà bản thân lại không nỡ ăn."

"Không phải không nỡ đâu." Lý Trí đáp.

Bữa tối của hai vợ chồng, tuy giản dị nhưng vẫn đủ đầy hương vị. Món chính là đầu cá còn lại trong tủ lạnh, thêm đĩa trứng tráng khoai tây. Dù chỉ có hai món nhưng thế là đủ cho bữa cơm ấm cúng của đôi vợ chồng trẻ. Hà Thiến lại chẳng hề kén chọn, còn luôn miệng khen tài nấu nướng của Lý Trí thật khéo léo.

Sáng hôm sau, Lý Trí dậy sớm ra chợ mua xương heo về hầm cùng đậu tương. Hầu như ngày nào cũng có canh, đặc biệt là bữa sáng, Lý Trí cực kỳ coi trọng. Bởi lẽ, sau một đêm dài bụng đói cồn cào thì đương nhiên phải ăn uống chút gì cho bổ dưỡng, lấy sức làm việc. Vì thế, bữa ăn của Hà Thiến mỗi ngày không chỉ có thịt cá, canh hầm mà còn được bổ sung thêm hoa quả tươi.

Mặc dù Lý Trí không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào về Quý Vân Vân, nhưng anh vẫn phải công nhận, khi cô ấy mang thai Viện Viện, khẩu vị rất tốt, ăn uống ngon miệng, chẳng bao giờ bỏ thừa chút nào. Chính vì vậy mà Viện Viện, dù sau này không được b.ú mẹ trọn vẹn, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Ngoại trừ việc hơi nhát gan một chút khi được mẹ cô bé chăm sóc, con bé chưa từng mắc phải bệnh vặt hay cảm mạo nào.

Lý Trí vốn là thầy giáo, thích đọc sách, nên khi Viện Viện chào đời, anh vui mừng khôn xiết, đã tìm đọc không ít sách vở về phương pháp nuôi dạy trẻ nhỏ. Cũng vì vậy, anh cực kỳ coi trọng vấn đề dinh dưỡng cho con.

“Đợi đến nghỉ hè, em cứ tạm gác công việc lại, hít bụi phấn nhiều quá cũng chẳng tốt cho sức khỏe.” Lý Trí ân cần nói.

“Ưm, em nghe lời anh mà.” Hà Thiến dịu dàng gật đầu.

Lý Trí thấy vậy mới không nói thêm lời nào, ăn xong bữa sáng tươm tất, anh liền xắn tay áo vào rửa bát. Sau đó, Hà Thiến cùng anh nắm tay nhau ra ngoài dạo phố.

Là ngày Chủ nhật nên không ít nhà máy được nghỉ, ngoài đường vẫn nườm nượp người qua lại. Thoạt đầu, Lý Trí định đưa Hà Thiến sang tận Thành phố Giang Thủy bên kia để xem chiếu bóng, nhưng Hà Thiến không chịu. Cô cảm thấy đi lại quá phiền phức, phải ngồi xe đi về trong một ngày thì thật quá sức, chẳng khác nào tự đày đọa mình. Vậy nên, cứ dạo quanh phố phường là đủ rồi.

Kể từ khi kết hôn, Lý Trí rõ ràng hạnh phúc hơn rất nhiều. Khí chất anh thay đổi hẳn, dáng người cũng tròn trịa hơn, thần thái toát lên vẻ phong độ, bảnh bao. Sau lần anh ghé qua thăm Viện Viện và bị mẹ Quý bắt gặp, bà cụ tuy vẫn chẳng buồn cho Lý Trí một sắc mặt tử tế, nhưng trong bụng lại phải thầm công nhận. Chẳng trách trước kia con gái bà hối hận đến độ sống c.h.ế.t muốn tái hợp với anh. Hai năm qua, Lý Trí ngày càng có phong thái, nhưng cái nhìn người thì chẳng ra sao cả! Vân Vân tốt đẹp như thế mà nó lại không cần, con bé vẫn là mẹ của Viện Viện. Nếu hai người tái hợp, chẳng phải là gương vỡ lại lành hay sao, đối với Viện Viện thì còn gì tốt hơn thế! Thế mà thằng ranh ấy vẫn bướng bỉnh, sống c.h.ế.t cũng chẳng chịu tái hợp, cứ đ.â.m đầu vào đứa con gái diêm dúa của Giám đốc Hà! Chắc chắn là vì nhà chúng có tiền, nhưng mà nó đã lầm to rồi! Nhà Giám đốc Hà có con trai đấy chứ! Dù có bao nhiêu tài sản thì cũng sẽ để lại cho con trai, sao mà cho con gái được. Thành ra, nó chẳng được lợi lộc gì đâu!

Đương nhiên, mẹ Quý sẽ không tránh khỏi những suy tính tối tăm như vậy.

Nếu Lý Trí trước kia chịu nghe lời bà, tái hợp với Vân Vân, thì Vân Vân đã chẳng đi tìm con gái Giám đốc Hà gây rắc rối. Cửa hàng của con bé cũng sẽ không bị đập phá tan tành, khiến nó không thể ở lại huyện thành này mà phải tìm đường về Thành phố Giang Thủy. Không về Thành phố Giang Thủy thì Vân Vân đã chẳng gặp phải anh cả Kiến Văn và Vân Lệ Lệ. Tất cả những chuyện rắc rối này, Lý Trí làm sao có thể thoát khỏi liên can chứ!

Nói đến đây, mẹ Quý thầm thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ Vân Vân đã dứt khoát với anh cả Kiến Văn và Vân Lệ Lệ rồi, thế là tốt rồi, tốt rồi! Chuyện trước kia ai cũng sẽ chẳng biết, ai cũng sẽ chẳng dám nói ra ngoài. Mặc dù vậy, Lý Trí vẫn phải chịu đựng thái độ lạnh nhạt của mẹ Quý. Nhưng anh chẳng để bụng, chỉ đến thăm Viện Viện một lát rồi lại lặng lẽ ra về.

Năm nay, thị trấn đã khởi công sửa đường từ mùa xuân, đến nay mới hoàn thiện một cách khó khăn, chỉ là chưa được kéo dài đến tận thôn. Nhưng rõ ràng là con đường lớn ở thị trấn đã được tráng nhựa phẳng lì, rộng thênh thang.

Quý Kiến Quân thấy đường trong thôn không được sửa sang thì đi tìm trưởng thôn.

"Tình hình bây giờ cũng thế thôi, đường trong thôn e là phải đợi thêm mấy năm nữa." Trưởng thôn nói. "Đường trong thôn không dễ đi lắm." Quý Kiến Quân bày tỏ, nhất là khi trời mưa, mỗi lần mưa xuống là đường lầy lội, gồ ghề, xe anh đi lại vô cùng khó khăn.

"Vậy cậu cứ đi nói với đội thợ một tiếng, chi chút tiền để họ lấy ít cát đá lấp lên trên. Cũng chỉ một đoạn ngắn thôi, chẳng tốn là bao." Trưởng thôn đề nghị.

Quý Kiến Quân tự mình lái chiếc xe tải chở hàng đến đội thợ làm đường. Nhìn anh lái chiếc xe như vậy, ai nấy đều biết anh là người của gia đình mười vạn đồng, quả nhiên không phải dạng vừa.

Nghe anh hỏi có tu sửa đường trong thôn không, họ bảo chưa có kế hoạch, còn tương lai thì chẳng rõ thế nào.

Thấy anh cần cát đá, lại chịu chi tiền, thế là chiều hôm đó, đốc công bèn sai người chở đến một ít. Thậm chí, họ còn san sửa lại đoạn đường đó cho anh. Quý Kiến Quân đến xem thì rất hài lòng, hai mươi đồng bạc quả là đáng đồng tiền bát gạo, hiệu quả rõ rệt.

Có thế thì dù trời có mưa to cũng chẳng còn sợ hãi gì nữa.

Kỳ thật, nếu muốn tu sửa toàn bộ con đường trong thôn, với tài lực của Quý Kiến Quân thì hoàn toàn có thể làm được. Chỉ là tính đến lúc này, anh chưa nghĩ đến việc đó. Trong nhà trên có già, dưới có trẻ, không có tiền thì biết làm sao. Còn phần đường sá thì tạm thời chưa quá cần thiết.

Vả lại, người giàu có nhất trong thôn không phải là anh, mà là em trai trưởng thôn đó chứ. Hắn mới chính là phú ông, chỉ là bây giờ có chút lực bất tòng tâm rồi, vì sao ư? Bởi vì các lò gạch bên ngoài mọc lên ngày càng nhiều, hắn không thể cạnh tranh nổi với người ta.

Năm ngoái, hắn không nhịn được nữa mà đi mua thêm một chiếc máy kéo để vận chuyển đá, nhưng cũng chẳng theo kịp tốc độ làm ăn của người khác.

Tuy nhiên, dân làng vẫn lầm tưởng nhà hắn làm ra nhiều tiền hơn Quý Kiến Quân, bởi mỗi tháng Quý Kiến Quân đều phải trả tiền công thợ nhiều như vậy. Còn hắn có bao nhiêu nhân công đâu chứ? Tính toán thì cũng chỉ có bảy tám người, tiền công cũng ít hơn nhiều so với bên Quý Kiến Quân. Với lại, Quý Kiến Quân còn phải nuôi cả đại gia đình, đám nhỏ thì đứa nào đứa nấy đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn khỏe chơi khỏe mà chưa phụ giúp được gì, tất cả đều cần chi tiêu.

Cho nên, dù trên thực tế thu nhập của Quý Kiến Quân cao hơn em trai trưởng thôn làm gạch đá, nhưng anh cũng không tiết lộ ra ngoài. Ai cũng nghĩ anh tuy trông có vẻ lắm tiền nhưng thực ra cũng chẳng dư dả là bao.

Bởi vì từ trước tới giờ Quý Kiến Quân không khoe khoang, quần áo trên người cũng chỉ mấy bộ thay đi thay lại, sống rất tằn tiện, chẳng mấy khi sắm sửa cho bản thân.

Lại nhìn em trai trưởng thôn xem, trên cổ là dây chuyền vàng sáng choang, ngón tay đeo nhẫn, còn đeo một chiếc đồng hồ ngoại mấy trăm bạc nhập khẩu. Nghe nói chiếc cặp da cũng mấy trăm đồng, lại còn là da cá sấu xịn nữa chứ!

Cứ nhìn vào đó mà xem, ai mà chẳng hiểu rõ mười mươi?

Trọng sinh làm giàu

Chương 383