Cái thái độ này chỉ có thời còn trẻ dại cô mới có, khi còn kiêu ngạo vì mình là dân thành phố Giang Thủy, tự cho mình hơn người.
Nhưng sau này trưởng thành hơn thì cô không còn như vậy nữa, mà còn đặc biệt kính trọng Mẹ Quý. Ấy thế mà lần này cô lại trở về thái độ cũ. Điều này cho thấy cô đã tức giận đến mức nào. Quả nhiên, nghe lời Tô Đan Hồng là tốt nhất, không nên dính vào chuyện của Quý Vân Vân. Nhìn xem, không chỉ cô ta mất việc, mà bên nhà mẹ đẻ cũng vì thế mà loạn cào cào, đến cả anh trai cô ta cũng đang đòi ly hôn với chị dâu nữa!
Toàn bộ đều là do Quý Vân Vân mà ra!
Vân Đại Hải bây giờ quả thực đang đòi ly hôn với chị dâu Vân.
Vân Đại Hải cũng hoàn toàn không ngờ tới người phụ nữ này lại trở nên điên rồ, thật sự phát điên, mà dám nói ra chuyện này!
Giờ đây khiến cả hai nhà đều không được yên ổn, người phụ nữ này anh ta nhất định không thể giữ lại, ly hôn, nhất định phải ly hôn!
"Ly hôn? Vân Đại Hải, tôi về làm dâu nhà họ Vân bao nhiêu năm nay, tuy có chút tính xấu nhưng chưa từng làm sai chuyện gì nghiêm trọng, sao anh lại đòi ly hôn tôi? Muốn ly hôn cũng được, anh cút đi, nhà cửa và con cái đều phải thuộc về tôi!" Chị dâu Vân cười lạnh.
"Bốp!" Vân Đại Hải giáng một cái bạt tai: "Cô là đồ đê tiện, làm lớn chuyện như vậy, giờ cô vui lắm phải không? Có lợi cho cô lắm phải không?"
"Anh còn dám đánh tôi, tôi liều c.h.ế.t với anh!" Chị dâu Vân chạy vào bếp lấy dao, chực vung d.a.o c.h.é.m vào người Vân Đại Hải. Vân Đại Hải cũng sợ hãi trước bộ dạng hung hãn này của chị ta, vội vàng giằng lấy con dao: "Cô còn dám vung d.a.o sao!"
"Vân Đại Hải, anh có gan thì g.i.ế.c tôi đi, tôi cũng c.h.ế.t quách đi cho xong! Anh không g.i.ế.c tôi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn! Tôi tuyệt đối không để anh được tự do với cái con đê tiện Quý Vân Vân kia! Nó còn đang mang thai con của anh nữa phải không? Anh tưởng nó có con của anh thì có thể cướp anh khỏi tôi chắc? Nằm mơ đi!" Chị dâu Vân chửi mắng.
"Những lời này cô nghe ai nói?" Vân Đại Hải cảnh giác tra hỏi.
" Tôi còn có thể nghe ai nữa? Chính mắt tôi thấy bụng nó đã lùm lùm! Tính thời gian thì không phải là lúc anh lén lút qua lại với nó sao? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh muốn ly hôn với tôi, một là tự cút khỏi cái nhà này, hai là cắt đứt quan hệ với con Quý Vân Vân đó ngay lập tức cho tôi!" Chị dâu Vân điên cuồng hét lên.
Vân Đại Hải nhìn thấy bộ dạng này của vợ mình thì cũng vừa tức giận vừa sợ hãi, chỉ đành vì chuyện đã thành ra nông nỗi này, anh ta đành phải tạm thời vỗ về, dỗ dành chị ta trước đã.
"Thôi được rồi, tôi không ly hôn với cô nữa, nhưng đứa con kia của Quý Vân Vân không phải của tôi đâu, cô nhầm rồi! Từ sau lần đó tôi chưa từng gặp lại nó!" Vân Đại Hải vội vã nói.
"Thật không?" Chị dâu Vân nghe vậy, gương mặt bỗng chốc ánh lên niềm hy vọng.
"Thật." Vân Đại Hải quả quyết trả lời: "Nếu là con của tôi thì sao Quý Vân Vân không tới tìm tôi? Tất cả là do cô nghĩ ngợi nhiều quá, còn đi làm ầm ĩ lên như vậy, bảo sao tôi không tức giận!"
"Chuyện này có thể trách tôi được sao? Tôi cũng sợ hãi lắm chứ! Nếu như anh dính vào con Quý Vân Vân kia, tôi và các con biết trông cậy vào ai đây?" Chị dâu Vân vừa khóc vừa nói: "Chính vì nhất thời lo lắng, tôi mới đi tìm Kiến Văn và Lệ Lệ để nói rõ mọi chuyện, nào ngờ đâu Quý Kiến Văn lại đến gây sự đánh anh! Chuyện này chắc chắn là do con đê tiện Quý Vân Vân kia quyến rũ anh! Rốt cuộc giữa anh và nó có mối quan hệ gì?"
Đương nhiên là có liên quan rồi, đó là cốt nhục của anh ta, sau này còn được thừa hưởng gia tài của nhà người ta nữa chứ!
Tuy nhiên, những điều này Vân Đại Hải đều không kể ra, chỉ nói: " Tôi vừa nói chuyện với Lệ Lệ rồi, chuyện này cứ coi như không có gì, đừng làm rùm beng lên nữa. Đứa con kia của Quý Vân Vân không phải của tôi, không liên quan gì tới tôi cả. Giờ thì nhà ai về nhà nấy, sống yên ổn đi thôi!"
"Anh phải đồng ý với tôi là không tìm con nhỏ đó nữa thì tôi cũng sẽ không làm ầm ĩ chuyện này. Nếu như anh còn vương vấn gì với cô ta, tôi sẽ đến tận nơi tìm cô ta. Lần trước tôi tình cờ gặp cô ta, tôi không tin cô ta không lui tới cái chốn đó nữa. Nhà chúng ta tan nát như thế này, cớ gì mà Quý Vân Vân vẫn sống ung dung tự tại!" Chị dâu cả Vân nói.
"Biết rồi, tôi sẽ không đi tìm cô ta nữa, tôi cũng chưa từng tìm cô ta!" Vân Đại Hải không vui đáp lại.
"Vậy anh dọn dẹp đồ đạc đi, tôi đi tìm Lệ Lệ, báo với bên đó cũng đừng làm lớn chuyện nữa, cứ thế mà bỏ qua." Chị dâu cả Vân trả lời.
"Đi đi." Vân Đại Hải cũng chẳng muốn nhìn thấy chị ta, thật là phiền phức. Chỉ có điều chuyện lớn chưa thành, đành phải ổn định chị ta trước, sau này rồi từ từ xử lý!
Dường như chị dâu cả Vân không hề biết anh ta đang nghĩ gì, thu dọn một chút rồi liền ra ngoài. Chị ta đương nhiên không đi tìm Vân Lệ Lệ mà trực tiếp báo tin cho một người.
Người đó không phải ai khác, chính là Chu Chí.
" Tôi đã làm y như anh dặn, Vân Đại Hải không hề nghi ngờ tôi đã biết được mưu đồ mờ ám giữa anh ta và con nhỏ hồ ly tinh Quý Vân Vân!" Chị dâu cả Vân nói. "Rất tốt. Quý Vân Vân hại nhà chị và nhà tôi thảm hại như vậy, giờ mà làm lớn chuyện thì dễ dàng cho con nhỏ đó quá!" Chu Chí cười lạnh đáp lời.
" Nhưng đứa bé kia, tôi không muốn nó ra đời!" Chị dâu cả Vân cất lời.
Chị ta rất rõ ràng, đó tuyệt đối là con của Vân Đại Hải, nhìn dáng vẻ của anh ta là biết, muốn lừa dối chị ta ư? Không đời nào!
"Chị ngốc hả? Chị có cần tiền nữa không? Nếu như đứa bé đó không còn, chúng ta còn gì để mà nắm thóp, làm sao mà vòi tiền cô ta được? Chồng chị bây giờ chẳng thèm ngó ngàng tới cuộc sống của mẹ con chị rồi, chị không muốn nghĩ cách kiếm tiền thì mẹ con chị biết làm sao?" Chu Chí nói.
Thấy chị ta vẫn không chịu, Chu Chí bồi thêm: " Tôi đã nói với chị rồi, thấy dáng vẻ Vân Đại Hải đòi ly hôn với chị, trong lòng chị có thấy oán hận không? Chị sinh con đẻ cái cho anh ta, hiếu thuận với cha mẹ anh ta, thậm chí giờ chị chẳng còn gì mà anh ta còn đòi ly hôn chị, như vậy chị còn để tâm đến anh ta có con riêng với Quý Vân Vân hay không sao? Dù sao thì chẳng có liên quan gì đến chị. Giờ điều chị nghĩ tới phải là làm sao có được tiền, chỉ cần có tiền chị còn sợ tên Vân Đại Hải đó sao?" Lời này nói quá chuẩn xác.
Chu Chí lại nói tiếp: "Chỗ này trên mặt là chị bị anh ta đánh đúng không? Đúng là đồ ăn cháo đá bát, không chút niệm tình cũ. Tôi khuyên chị đừng có cả nể nương tay nữa, nếu không chúng ta không cần hợp tác nữa, chị tự làm việc của chị đi."
Nói xong, Chu Chí liền muốn đi. "Đừng, tôi hợp tác với anh, tôi sẽ không kể ra đâu, cũng không làm ầm ĩ lên nữa. Đợi sau này Quý Vân Vân sinh con xong, địa vị vững vàng bên phía kim chủ kia rồi thì lúc đó chúng ta tới tống tiền con bé!" Chị dâu cả Vân nghiến răng nghiến lợi. Đúng, không sai, vòi tiền Quý Vân Vân!
Không phải con nhỏ đó bám được đại gia sao, mỗi tháng đòi một hai trăm bạc thì có lẽ chẳng đáng kể gì.
"Một hai trăm bạc ư? Tôi nói cho chị biết, đến lúc đó mỗi tháng ít nhất phải vòi cô ta ba trăm bạc!" Chu Chí cười nói.
"Anh nói có thật không đấy?" Chị dâu cả Vân hỏi.
"Số tiền vị ấy chu cấp cho Quý Vân Vân mỗi tháng, chị không thể hình dung nổi đâu. Nếu cô ta sinh được con thì chắc chắn còn được nhiều hơn nữa. Dù vậy, tôi e đó cũng chỉ là một khoản tiền lẻ mà thôi!" Chu Chí nói.
"Được thôi, tôi cứ để cô ta sinh con!" Chị dâu cả Vân đáp lời. Chu Chí gật đầu: "Không được hé răng với ai về chuyện này, chị rõ chưa? Nếu không, mọi công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển hết đó. Đừng hòng có tiền, không chỉ nhà tôi tan nát mà nhà chị cũng theo đó mà tan nát thôi!" Chị dâu cả Vân đáp: " Tôi biết rồi. Bên chỗ anh cũng đừng để lộ ra là được."
Chị ta bắt đầu mơ màng về tiền bạc rồi. Nếu mỗi tháng có đến ba trăm đồng thì còn lo lắng, muộn phiền gì nữa? Vân Đại Hải muốn sống c.h.ế.t ra sao cũng mặc!