“Anh đến đây để đợi em, đợi em mấy ngày liền rồi, cuối cùng cũng gặp được em." Vân Đại Hải đáp.
"Đợi em ư? Có chuyện gì không?” Quý Vân Vân cau mày hỏi.
Ánh mắt cô lộ rõ vẻ không vui. Cô ta đã nói rõ với anh ta rồi, đừng tiếp xúc kiểu này, người ngoài trông thấy sẽ không hay. Thế mà anh ta rõ ràng là chẳng thèm coi lời cô nói ra gì cả.
"Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, Vân Vân em đi theo anh." Vân Đại Hải nói.
Quý Vân Vân tuy không vui nhưng cũng vẫn đi theo anh ta. Hai người đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ tột cùng của chị dâu cả Vân.
Sau khi hai người cùng đi tới một góc khuất, Vân Đại Hải vội vàng hỏi: "Vân Vân, mấy hôm nay em vẫn ổn chứ? Cái thai có làm em mệt mỏi lắm không?”
"Em vẫn khỏe, không cần anh bận tâm. Ông Quách có món gì ngon cũng mua về tẩm bổ cho em hết. Tổ yến các thứ quý giá đắt đỏ biết bao, cả đời này anh chưa chắc đã từng nhìn thấy đâu!" Quý Vân Vân đáp. "Thế thì tốt, thế thì tốt." Vân Đại Hải vô cùng vui vẻ.
Tên họ Quách kia làm vậy, kẻ được hưởng phúc chẳng phải con anh ta hay sao, anh ta sao lại không vui cho được?
"Anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì, em đang bận lắm." Quý Vân Vân nói: "Em đã lâu rồi không đến chỗ chị dâu tư."
"Giờ thì em tốt nhất đừng nên đến đó." Vân Đại Hải thở dài nói.
“Tại sao?" Quý Vân Vân cau mày hỏi: "Quan hệ của em với chị dâu tư trước giờ vẫn luôn tốt đẹp mà, hơn nữa chị dâu tư của em còn là em gái anh. Anh không mong quan hệ của chúng em tốt sao?" "Anh nào có không mong muốn chứ, chỉ có điều bây giờ... bây giờ thì bọn họ đều không muốn gặp mặt em nữa rồi." Vân Đại Hải cắn môi trả lời.
Mặt Quý Vân Vân sa sầm xuống, nhìn anh ta hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, anh còn không nói mau đi?"
Vân Đại Hải thấy cô ta như vậy, thở dài rồi kể cho cô ta nghe chuyện chị dâu cả nhà anh đã làm lộ chuyện của hai người bọn họ ra ngoài: "Tin tức em đang mang bầu bọn họ đều đã biết cả rồi. Chuyện này mấy hôm trước ầm ĩ cả lên, anh tư của em còn tìm đến đánh anh một trận nữa, đương nhiên là anh cam chịu ăn đòn, chẳng dám đánh trả nó lấy một cái." Vân Đại Hải kể lại mọi chuyện rành rọt như để trút bỏ gánh nặng.
Quý Vân Vân kinh ngạc đến độ không thốt nên lời: "Vợ anh sao lại kể ra chuyện này? Lúc trước không phải nhận tiền rồi cơ mà, không phải chị ta đã giữ mồm giữ miệng rồi ư?"
Nói đến cuối, ngữ điệu của cô ta đã phẫn nộ tột cùng.
Cô ta quả thực không ngờ đến lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị dâu cả Vân đúng là cái con mụ phiền phức, chị ta dám lôi tuột chuyện này ra phơi bày giữa bàn dân thiên hạ ư?
Với tính cách của anh tư cô, nếu lần này mà gặp thì chắc chắn sẽ cho cô ta mấy cái tát tai. Chị dâu tư bây giờ chắc chắn sẽ không đời nào tha thứ cho cô ta. "Đều là tại anh, tất cả đều tại anh!" Quý Vân Vân nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Vân Đại Hải đầy hung hăng.
"Chuyện này sao có thể trách anh? Cô ta nhìn thấy em vác bụng bầu ra ngoài, mới xâu chuỗi lại chuyện hồi Tết của chúng ta." Vân Đại Hải nói.
"Cô ta còn biết gì nữa?” Quý Vân Vân vội vàng hỏi.
"Vân Vân em đừng lo lắng, cô ta chỉ biết chuyện này thôi, những chuyện khác cô ta hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa, trước giờ anh chưa từng thừa nhận đứa con trong bụng em là của anh, anh vẫn luôn nói cô ta suy diễn lung tung mà thôi." Vân Đại Hải đáp lời.
" Nhưng cô ta đã tin chưa?” Quý Vân Vân hỏi dồn.
"Mặc kệ cô ta tin hay không, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cô ta cả." Vân Đại Hải trả lời. Lúc này Quý Vân Vân giận sôi gan!
" Nhưng giờ đây chuyện đã vỡ lở ra như vậy, đi tìm chị dâu cả Vân cũng chẳng ích gì. Cô vẫn phải tìm cách để gặp chị dâu tư, cũng phải giải thích một phen. Lệ Lệ giờ đang giận dỗi, nó chắc chắn không muốn gặp em, nhưng mẹ em thì em có thể gặp được đấy." Vân Đại Hải khuyên nhủ.
"Mẹ em? Mẹ cũng đến rồi sao?" Quý Vân Vân sững sờ.
"Mẹ cô ấy đương nhiên đã đến rồi chứ. Bây giờ bà đang ở nhà anh tư cô. Nghe nói sau này bà không thể về nhà nào khác nữa, chẳng lẽ là bị anh ba cô đuổi đi thật sao?" Vân Đại Hải nói.
"Quý Kiến Quân dám đuổi mẹ em đi?" Quý Vân Vân nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta càng ngày càng có bản lĩnh rồi! Anh ta cứ xem xem, sau này chỉ cần một câu nói của em, chỗ vườn trái cây của anh ta đừng hòng làm ăn gì được nữa!"
"Vân Vân, em đừng có nghĩ quẩn mà đối chọi với anh ba em. Cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đó anh ta quen thuộc lắm, em đến đó chẳng có lợi lộc gì đâu. Giờ này mẹ em chắc cũng sắp ra ngoài đi chợ mua rau rồi, em có thể đợi bà." Vân Đại Hải nói.
"Vậy được. Anh mau đi đi, nếu không để mẹ nhìn thấy lại hiểu lầm." Quý Vân Vân nói một cách chán nản.
"Này có phải hiểu lầm gì đâu." Vân Đại Hải nói: "Đây vốn dĩ là con của anh mà."
"Anh mau về nhà quản thúc vợ anh đi, kêu cô ta đừng có làm chuyện xấu! Sau này mà có chuyện gì thì anh tự làm tự chịu trách nhiệm!" Quý Vân Vân quát tháo. Vừa mới từ ngõ nhỏ đi ra đã nhìn thấy mẹ cô xách theo chiếc làn đi chợ, quả thật là ra ngoài mua rau.
Vân Đại Hải cũng đã đợi ở đây nhiều ngày như vậy, hành động của mẹ Quý anh ta cũng đã nắm trong lòng bàn tay, quả đúng như dự đoán.
"Vân Vân?" Nhìn thấy con gái của mình, mẹ Quý còn tưởng mình đang nằm mơ, không khỏi dụi mắt nói.
"Mẹ, là con đây. Ở đây không tiện nói chuyện. Anh tư cũng sắp tan làm rồi, mẹ theo con qua bên kia nói chuyện." Quý Vân Vân nói. "Được." Mẹ Quý vội vàng gật đầu đồng ý.
Đi vào trong ngõ nhỏ, ánh mắt mẹ Quý mới dừng lại trên bụng Quý Vân Vân, bỗng chốc lo lắng đến phát khóc: "Vân Vân à, con... con xem con làm sao lại hồ đồ đến vậy chứ. Vân Đại Hải đã có vợ có con rồi, sao con lại có thể mang cốt nhục của nó chứ? Con như thế này thì làm sao còn có tương lai được nữa?"
"Mẹ, mẹ nghe ai nói linh tinh vậy? Đứa con trong bụng con là của ông Quách, sao lại là con của Vân Đại Hải được chứ?" Quý Vân Vân trả lời. "Ông Quách nào vậy con?" Mẹ Quý sững sờ.
"Ông Quách là bạn trai của con, bạn trai của con bây giờ cũng là bố của đứa bé trong bụng con. Hôm nào mẹ có thời gian con đưa mẹ tới gặp anh ấy." Quý Vân Vân giải thích. "Thật sự không phải con của Vân Đại Hải ư?" Mẹ Quý nói tiếp: "Bọn họ đều nói..."
"Vân Đại Hải là loại người nào chứ, anh ta nào xứng đáng để con sinh con đẻ cái cho? Con đâu có ngốc. Anh ta nghèo rớt mồng tơi, khó khăn lắm mới mua được nhà mà còn phải nhờ vả đến con, loại đàn ông như vậy sao có thể trông cậy vào chứ? Hơn nữa, anh ta còn có vợ có con rồi!" Quý Vân Vân không vui nói.
Mẹ Quý gật đầu: "Không phải đạo lý này sao? Thế nhưng, nếu không phải sự thật, sao thiên hạ lại đồn ầm lên đó là cốt nhục của gã Vân Đại Hải chứ?" Quý Vân Vân cắn răng, giận dữ nói: "Con không phủ nhận trước kia có lén lút qua lại với Vân Đại Hải dăm ba bận. Hồi đó anh ta đi làm xa, con lại một mình thân gái, cảnh cô quạnh khiến hai người tìm đến nhau cũng là chuyện thường tình. Chỉ trách vợ của Vân Đại Hải không biết điều, thấy con qua lại với ông Quách, lại nhìn thấy cái bụng của con mà cứ ngỡ con mang cốt nhục của chồng bà ta, thế là bà ta đi khắp nơi loan tin bậy bạ, đúng là một mụ đàn bà mắc bệnh tâm thần nặng!"
"Cái ngữ đàn bà ấy, mẹ vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tử tế gì." Mẹ Quý lập tức chửi mắng.
So với con gái của mình, bà ta đương nhiên tin lời con mình hơn, chẳng lẽ lại đi tin lời con đàn bà kia chứ!