Dù mẹ cô cực kỳ có bản lĩnh, thế nhưng thực ra Tô Đan Hồng nhận thấy, cuộc sống của mẹ cô cũng rất vất vả.
Bà lo liệu chu toàn mọi việc lớn nhỏ trong gia đình, mọi thứ đều phải đích thân qua tay bà. Cô cảm thấy, tuy cuộc sống gia đình khá tốt, nhưng mẹ cô chẳng mấy khi thực sự hạnh phúc.
Chỉ là, cuộc đời bà đã tốt hơn rất nhiều so với những phu nhân khác cùng thời.
Những phu nhân khác cũng lấy làm ngưỡng mộ mẹ cô. Thế nhưng, mẹ cô chỉ mỉm cười mà chẳng nói một lời.
Ngày trước, Tô Đan Hồng không thể nào hiểu được những chuyện này, cũng không hiểu vì sao đôi khi gương mặt mẹ cô vẫn thoáng chút u sầu.
Giờ đây, khi chính bản thân cô đã trở thành trụ cột của một gia đình, cô mới thấu hiểu tất cả.
Là phụ nữ, phải gánh vác quá nhiều điều không đáng, làm sao mẹ cô có thể vui vẻ được đây? Mỗi ngày mở mắt ra là đã bận rộn túi bụi, kiệt quệ sức lực đến vậy, hỏi sao không buồn cho được?
Có một lần, cô nghe bà ngoại kể rằng, ngày xưa mẹ cô còn yếu ớt hơn, chẳng thể chịu đựng được gian khổ như cô bây giờ.
Ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy nấy. Đêm nay, Tô Đan Hồng nằm mơ, mơ thấy chính mẹ mình. Mẹ cô khen cô đã trưởng thành, biết cách che chở, vun vén cho gia đình riêng, không còn là cô bé hồn nhiên khi xưa nữa, bà tỏ ra vô cùng hạnh phúc. Nhưng Tô Đan Hồng lại không kìm được nước mắt, cô lặng lẽ khóc.
Tuy động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể nào giấu được người quân nhân dày dạn như Quý Kiến Quân. Chỉ một chút tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh choàng tỉnh.
Quý Kiến Quân lặng lẽ ôm vợ mình vào lòng, khẽ vỗ về. Anh không nói một lời, nhưng trong lòng lúc này lại trào dâng một nỗi xót xa khôn tả.
Nhưng Tô Đan Hồng không biết suy nghĩ của anh. Sau khi giấc mơ kết thúc, cô ngừng khóc, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là Quý Kiến Quân mãi đến nửa đêm về sáng mới chợp mắt, nhưng chẳng mấy chốc trời đã sáng tỏ.
Tô Đan Hồng tỉnh giấc, muốn dậy nấu cơm nhưng lại phát hiện Quý Kiến Quân đã nấu xong, quần áo cũng đã được phơi rồi, không cần cô làm gì nữa. "Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ? Tô Đan Hồng cười nói: "Có thể khiến ông chủ Quý làm việc cho em thế này, nói trước là không có tiền lương đâu đấy nhé."
"Không thể không có tiền lương được, làm nhiều việc như vậy, dù sao cũng phải khen thưởng một chút chứ." Quý Kiến Quân ghé sát mặt tới.
Tô Đan Hồng liền ghé lại hôn một cái.
"Ô kìa, cha mẹ, hai người hôn nhau sao không tránh xa một chút, con nhức mắt quá thôi!" Tường Tường không biết dậy từ lúc nào, đang dùng tay che mắt lại, chẳng qua là sẽ tốt hơn nếu khe hở giữa các ngón tay đừng lớn như vậy.
Bộ dáng nho nhỏ kia thật sự quá đáng yêu, Quý Kiến Quân thoáng cái liền bế bổng thằng bé lên. Viện Viện nghe được âm thanh cũng đi ra, nhìn anh mình một cách hâm mộ. Sau khi được Tô Đan Hồng ôm lên, cô bé liền mỉm cười.
Hiện tại cô bé ở nhà, ngủ chung với anh của mình.
Ngay sau đó, ông Trương cũng dắt hai anh em Nhân Nhân và Tề Tê xuống dưới ăn cơm sáng. "Chút nữa phải đi tắm rửa cho bò và ngựa, hai đứa em có đi không?" Tề Tê hỏi hai đứa em. "Đi ạ." Tường Tường gật đầu, Viện Viện cũng gật đầu.
Bây giờ bò và ngựa trên núi đều đã lớn, nhưng tính theo tuổi của loài bò và ngựa, chúng hiện vẫn còn non nớt, đang độ thiếu niên. Bò và ngựa vốn dĩ đã có chút linh tính, lại thêm Tô Đan Hồng thường xuyên nhờ lũ trẻ mang nước Linh Tuyền lên nuôi chúng, bây giờ chúng lại càng tỏ ra thông minh, hiểu chuyện hơn.
Chúng thực sự nhận ra người, như ông Trương, ba anh em Nhân Nhân và Viện Viện, cùng với Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng, còn những người khác như ông Quý, chúng đều không mấy bận tâm.
Bò khá tốt, khá ngoan ngoãn, nhưng ngựa thì khác. Thực ra mấy con ngựa khác cũng còn tạm được, nhưng có một chú ngựa màu đỏ thẫm rất mạnh mẽ, khó thuần phục, còn cực kỳ kiêu ngạo.
Nó thường xuyên chạy khắp nơi trong vườn cây ăn quả. Những con bò và ngựa khác đều gặm cỏ một cách an tĩnh, chỉ có nó là khác, thường thích chạy nhảy khắp nơi.
Quý Kiến Quân biết lai lịch của nó. Đây chính là hậu duệ của Mã Vương, đương nhiên không phải tầm thường.
Vì vậy, khi thấy nó có vẻ ngột ngạt, đứng ngồi không yên trong vườn cây ăn quả, anh đã bảo Nhân Nhân dắt nó xuống núi dạo chơi một lát.
Chú ngựa nhỏ này vui sướng vô cùng, nhưng không chỉ có nó vui sướng mà cả lũ trẻ trong thôn cũng vậy. Cả lũ kinh ngạc cảm thán như khi nhìn thấy một chiếc xe tải sáu bánh, đều tròn xoe mắt, ngạc nhiên mừng rỡ đến không nói nên lời.
"Không được giẫm lên đồng ruộng, cũng không được dẫm đạp lên người khác, biết chưa hả?" Nhân Nhân dặn dò nó.
Chú ngựa hí vang một tiếng, sau đó liền hí hửng chạy ra ngoài. Lũ trẻ thích lắm, nhưng người lớn thì lo lắng, lỡ nó chạy vào ruộng thì làm sao bây giờ?
Mặc dù nhìn thấy con ngựa được nuôi tốt như vậy, bọn họ cũng rất vui, cảm thấy rất mới lạ, nhưng cho dù nó có lạ lẫm đến đâu cũng không thể sánh bằng hoa màu trên đất ruộng. Cũng may là chú ngựa vô cùng ngoan ngoãn, tuy trên đường nó chạy rất hớn hở, vui sướng nhưng cũng chỉ chạy trên đường cái, không bén mảng vào hoa màu.
Chạy được một lúc, chắc là đã chạy thỏa thuê rồi, lúc này nó mới quay lại.
Nhân Nhân sờ sờ đầu nó, nói: "Chờ thu hoạch xong hết hoa màu trên đồng, lúc đó liền có thể chạy ở đó, con có thể chạy tùy thích."
Chú ngựa khẽ gật gật đầu, như thể đáp lại lời của thằng bé.
Có một cậu bé trạc tuổi Nhân Nhân bước đến, hỏi: "Quý Phúc, có thể cho tớ sờ ngựa của cậu được không?”
Nhân Nhân còn chưa kịp trả lời, chú ngựa Tiểu Hồng đã khịt mũi một tiếng trước mặt cậu bé, sau đó liền phóng như bay lên núi, không hề ngoảnh đầu lại.
"Lần sau tớ sẽ dẫn một con khác xuống cho cậu sờ thử, con này rất cảnh giác với người lạ." Nhân Nhân giải thích.
"Được thôi." Cậu bé kia tuy có chút thất vọng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu Hồng quả thực rất tinh khôn, dù được nuôi dưỡng ở đây từ nhỏ, nhưng bản năng của giống ngựa đầu đàn trong nó rất mạnh, khiến nó bẩm sinh đã có sự đề phòng, cảnh giác với người ngoài.
Trong số bảy con ngựa mà Quý Kiến Quân mang về, nó là con đầu đàn.
Tiểu Hồng rất có trách nhiệm, nhìn thấy những con ngựa khác ở xa, thỉnh thoảng nó lại chạy ra lùa đàn của mình về để ăn cỏ chung, không để sót con nào.
Hôm nay Quý Kiến Quân cũng đến giúp tắm rửa cho chúng. Khi nhìn thấy đồng cỏ trên núi bị đàn ngựa ăn sạch một cách nhanh chóng, anh cảm thấy may mắn vô cùng. Cũng may là anh không nuôi quá nhiều ngựa, nếu không có lẽ cũng không đủ thức ăn, lượng cỏ mà bảy con ngựa này chén mỗi ngày quả là không nhỏ.
Quý Kiến Quân đã gieo hạt giống cỏ khắp núi, hiện tại trên núi chỗ nào cũng có thức ăn, nếu không thì thật sự không biết phải xoay sở thế nào, còn phải buồn phiền lo lắng không biết nuôi ngựa bằng gì.
Nói đi cũng phải nói lại, cỏ nhà anh mọc rất nhanh, bị gặm trụi xong, không đến vài ngày là có thể mọc lại đợt cỏ mới.
Quý Kiến Quân dẫn đám nhóc con nhà mình đi tắm cho ngựa, cũng tắm cho bò, sau đó xuống đón Tô Đan Hồng đi lên vườn trái cây thứ tư. Để làm gì ư? Dĩ nhiên là để vợ mình cưỡi ngựa rồi.
Hơn nữa còn là cưỡi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cực kỳ ngoan ngoãn với Tô Đan Hồng. Cô cưỡi nó, để Quý Kiến Quân nắm dây dắt đi dạo khắp nơi.
Hôm nay tâm trạng của Tô Đan Hồng rất tốt. Còn việc rơi nước mắt, chính cô cũng không rõ lý do, đó chỉ là một giấc mơ, gợi lại nỗi nhớ thương mẹ già sâu sắc trong lòng cô mà thôi.