Trọng sinh làm giàu

Chương 403

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quý Kiến Quân còn được cô giáo chủ nhiệm khen ngợi, bảo anh có phương pháp dạy con. Cô giáo kiên quyết tin rằng Tê Tê tuy hiếu động nhưng không bao giờ đánh nhau, đó hẳn là nhờ sự giáo dục trong gia đình, bằng không thì sao thằng bé có thể ngoan ngoãn đến thế được cơ chứ?

Khi Quý Kiến Quân trở về kể cho Tô Đan Hồng nghe, lòng anh vẫn hồ hởi lắm, rõ ràng là cậu con trai đã giúp anh được nở mày nở mặt.

Tô Đan Hồng không mấy bận tâm tới chuyện đó, cô bắt tay vào chuẩn bị quần áo bông cho bọn trẻ. Tết Trung Thu vừa qua, trời đất đã dần trở mình sang thu, cái nóng oi ả trước đó đã nhường chỗ cho những cơn gió heo may se lạnh mỗi sớm mai và lúc chiều tối. Người lớn thì chịu được, chứ lũ trẻ sức đề kháng còn yếu, nhất định phải giữ ấm cho chúng.

Vì vậy, Tô Đan Hồng làm cho mỗi đứa một chiếc áo khoác con mỏng, để chúng mặc vào sáng sớm và buổi tối. Hễ trời ấm lên thì cởi ra, cất gọn vào cặp sách.

Thế nhưng, chỉ có Nhân Nhân là nghe lời, còn Tê Tê thì chẳng mấy bận tâm. Thằng bé này được cái lạ thì mặc được hai bữa, hết hứng thú là y như rằng vứt xó, chẳng buồn đụng tới.

Thế là, cuối tháng Mười, thằng bé bị cảm lạnh, sổ mũi.

Tô Đan Hồng mắng cho một trận, bấy giờ Tê Tê mới chịu khó mặc quần áo ấm áp đến trường.

Hôm nay Tô Đan Hồng chuẩn bị một ít vật phẩm, sau đó nhờ chú Hứa Hà San mang đi chuyến này qua thành phố Giang Thủy.

Vẫn là một giỏ đầy trứng gà tươi rói, một cân thịt lợn ba chỉ và một ít xương ống. Tất cả đều là đồ cô mua từ sáng sớm, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác. Chừng đó vật phẩm mang theo cũng đã đủ nặng tay rồi.

“Sao không bắt thêm một con gà tới đây?” Khi Hứa Hà San vừa mang đồ tới, mẹ Quý liền bất mãn hỏi ngay.

“Dạ, bà chủ không dặn.” Hứa Hà San ngẩn người một lát, rồi đáp. “ Tôi nghĩ chắc là cô Tô Đan Hồng có ý của cô ấy.” Nghe vậy, mặt mẹ Quý liền đen sầm lại.

Hứa Hà San thấy bà ta có vẻ mặt như vậy, nhất thời khẽ nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói thêm gì, liền rời đi. Mẹ Quý còn dặn dò anh ta khi trở về phải nói với Tô Đan Hồng là bà muốn ăn gà, anh ta cũng chỉ ậm ừ một tiếng.

Ra khỏi khu nhà tập thể nhỏ, Hứa Hà San chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Giờ thì anh ta đã hiểu rõ vì sao ông chủ lại đưa bà cụ về thành phố Giang Thủy này ở riêng rồi.

Cả tháng nay đưa bao nhiêu là đồ bồi dưỡng, vậy mà đến nửa cái sắc mặt tử tế của bà ta cũng chẳng lấy nổi. Nào trứng gà, nào thịt thà, lại cả xương hầm, toàn những thứ ngon bổ cả đấy. Nửa tháng trước cũng đưa ngần ấy thứ!

Hứa Hà San lắc đầu, không nói gì thêm, nhưng khi trở về vẫn chuyển lời của mẹ Quý lại. Tô Đan Hồng liền tới gọi điện thoại cho Quý Kiến Văn.

Chủ yếu là gà trên núi giờ đã khan hiếm lắm rồi, gà con thì chưa kịp lớn, chẳng có mấy thịt thà gì mà ăn. Nếu mẹ Quý thực sự muốn ăn gà, thì cô sẽ đi chợ mua vậy.

Ngoại trừ khoản cung cấp thực phẩm hàng tháng, mẹ Quý còn có năm mươi đồng tiền tiêu vặt. Cứ theo giá cả bây giờ mà tính, năm mươi đồng một tháng thì mẹ Quý có thể ăn được bao nhiêu con gà đây chứ?

Quý Kiến Văn thấy xấu hổ đôi chút, liền nhanh chóng đồng ý, nhưng trong lòng cũng rõ ràng mẹ anh thế nào cũng lại kiếm chuyện, bằng không chị dâu ba sẽ chẳng đích thân gọi điện thoại tới làm gì.

Tan ca trở về nhà, một người chưa bao giờ động tay vào bếp như anh liền tò mò ghé vào xem.

Một giỏ trứng gà lớn, những quả trứng này đều rất to, trước đây chị dâu ba cũng đã mang tới cho họ ăn rồi, lòng đỏ trứng lúc nào cũng đầy đặn, những thứ này hẳn là được lựa chọn kỹ càng.

Trong tủ lạnh còn có thịt và cả xương lớn nữa, chắc chắn những món này cũng đều do chị dâu ba gọi người mang tới. Đồ ăn rõ ràng là không ít, vậy mà mẹ vẫn chê ít sao?

Dù có thắc mắc, anh cũng chẳng nói rõ, chỉ bảo: "Hôm nay anh ba gọi người đưa tới bao nhiêu là đồ ăn. Mẹ này, mẹ nấu canh xương cho Yên Nhi đi ạ."

"Được thôi, mẹ còn vừa ra ngoài mua thêm mấy bắp ngô về đây này. Xương nấu với ngô là bổ dưỡng nhất, mà các con cũng đều thích ăn cả." Mẹ Quý cười tủm tỉm nói.

"Con cảm ơn mẹ. Gần đây con cũng hơi mệt mỏi, cần bồi bổ. Mai mẹ tìm bắt một con gà về hầm đi, bây giờ nhà mình cũng có thể ăn gà được rồi." Quý Kiến Văn nói.

Tiền lương của anh hiện giờ đã tăng lên đáng kể, lại còn dạy thêm giờ buổi tối. Người ở thành phố Giang Thủy không thiếu những nhà khá giả, trong lớp anh có mấy đứa học trò gia cảnh rất khá, trả tiền cũng sòng phẳng, khiến anh rất hài lòng.

Việc làm thêm ngoài giờ cũng giúp anh kiếm được thêm một khoản lương nữa mỗi tháng. Tuy có vất vả hơn một chút nhưng anh vẫn cố gắng duy trì.

Hơn nữa, Vân Lệ Lệ bày sạp hàng cũng kiếm được tiền, thu nhập mỗi tháng đều rất ổn định.

Cứ đà này, việc trả hết nợ chỉ còn là chuyện sớm hay muộn, không cần phải sống cuộc đời tằn tiện đến mức eo hẹp nữa.

Quý Kiến Văn vừa nhắc tới chuyện ăn thịt gà, mẹ Quý liền càu nhàu, nói: "Mấy món đồ hôm nay nếu anh ba con gọi người đưa tới thì chắc chắn sẽ có gà ăn rồi, đâu cần phải tự mình ra ngoài mua. Nhưng là do con Tô Đan Hồng đưa tới đó, bắt chúng ta phải tự đi mua!"

Dù vậy, mẹ Quý vẫn nghĩ, gà bán bên ngoài chẳng thể nào sánh bằng những con gà nuôi thả trên núi. Mấy con gà đó được ăn uống tự nhiên, đất rộng rãi, con nào con nấy đều mập mạp vô cùng, lại còn rất bổ dưỡng.

Buổi tối mà được uống một bát canh gà thì sáng hôm sau tỉnh dậy cả người sẽ sảng khoái khác hẳn.

"Một con gà thì đáng bao nhiêu tiền đâu mẹ, mẹ đừng so đo quá làm gì. Anh ba đã gửi tới không ít đồ ăn rồi mà." Quý Kiến Văn nhẹ nhàng nói.

Tuy rằng không thường xuyên quản chuyện nhà cửa, nhưng Quý Kiến Văn cũng biết từ ngày mẹ anh tới ở, chuyện ăn uống của gia đình anh đã được cải thiện rất nhiều.

Cơ bản là bữa ăn nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng thịt thà. Khi Lệ Lệ còn nắm quyền chi tiêu, cô ấy đâu dám ăn uống phóng khoáng như vậy. Chắc chắn là mẹ anh đã mua về rồi.

Vậy mẹ anh lấy tiền ở đâu? Còn không phải là anh ba đưa cho sao. Anh cũng từng mở lời bảo Lệ Lệ đưa tiền cho mẹ, nhưng Lệ Lệ lại nói mẹ anh không cần, bảo bọn họ cứ tập trung trả nợ trước.

Theo lời Vân Lệ Lệ, cô ấy bảo: "Bây giờ mẹ có tiền cũng chẳng có chỗ mà tiêu, bà ấy thích dùng vào khoản sinh hoạt thì cứ để bà ấy dùng đi, dù sao sau này anh cũng sẽ nuôi mẹ, đâu cần phải lo lắng tiêu tiền nữa." Câu nói này Quý Kiến Văn cũng gật gù công nhận, đúng là như vậy thật.

"Cái gì mà không ít! Chỉ chút thứ này mà đã muốn đuổi mẹ đi rồi sao? Mẹ tới đây ở bên con, con Tô Đan Hồng kia chẳng biết đang vui mừng đến nhường nào. Hơn nữa, ở bên kia tiền lương một tháng của mẹ cũng đâu có thua kém ai. Giờ cho mẹ có năm mươi đồng, số tiền bị nó khấu trừ kia đủ cho mẹ mua bao nhiêu thịt với trứng gà rồi hả?" Mẹ Quý hừ lạnh một tiếng, oán trách.

Bà ta vẫn luôn có thành kiến sâu sắc với Tô Đan Hồng. Quả nhiên con gái bà ta nói không sai, Tô Đan Hồng đúng là một người lòng dạ thâm sâu khó lường. Đi đâu, làm gì, bà ta cũng chẳng thấy cô chịu thiệt bao giờ. Ngược lại, những điều tốt đẹp cứ dồn hết cho cô, hễ nhắc đến là ai nấy cũng phải tấm tắc khen cô hiếu thảo.

Nghe mọi người rỉ rả khen ngợi cô mà bà ta nghẹn ứ cả họng.

Mỗi khi bà ta thử nói xấu Tô Đan Hồng, kể lể cô bất hiếu thế nào, những người kia lại liếc bà ta bằng ánh mắt khinh miệt, như thể đang thầm bảo bà ta có phúc mà không biết hưởng. Điều đó càng khiến bà ta tức đến sôi máu.

Trọng sinh làm giàu

Chương 403