Vì Quý Kiến Quân sắp trở về, Tô Đan Hồng đã dọn dẹp trong ngoài căn nhà sạch sẽ tinh tươm. Sáng sớm hôm nay, cô vừa mới thu dọn xong, đang chuẩn bị ra ga đón Quý Kiến Quân, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Đan Hồng, anh về rồi." Giọng nói quen thuộc ấy khiến Tô Đan Hồng sững sờ trong chốc lát, chợt cảm động không thôi. Ba con ch.ó con sủa lên ầm ĩ. Đại Hắc khẽ gầm gừ một tiếng, ba con ch.ó liền im bặt, vẫy đuôi lẽo đẽo theo Đại Hắc. Tô Đan Hồng vội vàng ra mở cửa, liền nhìn thấy chồng mình xách một chiếc ba lô con cóc đứng ngay ngoài hiên.
Quý Kiến Quân nhìn vợ, ánh mắt anh như dán chặt lên gương mặt cô, phải một lúc lâu mới định thần lại. Nỗi lo lắng vốn đang trĩu nặng trong lòng anh vơi đi được một nửa khi bắt gặp nụ cười trên môi vợ.
Sau đó, ánh mắt anh lại nhìn xuống cái bụng đã nhô lên của cô, ánh mắt bỗng sáng bừng lên: "Đan Hồng, đây... đây là con của chúng ta sao?”
"Nếu không phải con của chúng ta thì còn có thể là ai vào đây? Anh thấy rồi chứ, đừng đứng án ngữ ngoài cửa nữa, mau vào nhà đi." Tô Đan Hồng nhận lấy cái ba lô bộ đội sờn cũ của anh, chẳng có gì nặng nhọc, chỉ toàn là mấy bộ quần áo.
Quý Kiến Quân nở nụ cười, anh vội bước vào, đóng sập cửa lại, rồi bỗng thấy một đàn chó nhỏ đang vây quanh, không khỏi hỏi: "Sao em lại nuôi nhiều chó như vậy?”
"Để chúng trông coi vườn cây ăn quả. Đến khi vườn cây ăn quả được dựng xong, sẽ đưa chúng sang đó." Tô Đan Hồng nói: "Anh xem, Đại Hắc vẫn còn nhớ anh kìa."
Đại Hắc liền vẫy tít cái đuôi về phía anh.
Quý Kiến Quân xoa đầu nó, khiến nó kêu ư ử thích thú. Ba con ch.ó khác cũng đi qua ngửi mùi trên người anh, sau đó vẫy đuôi tỏ ý đã nhớ mùi rồi, liền lần lượt quay về ổ mình. Chúng đều rất thông minh.
Vào đến phòng, hai vợ chồng Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng mới ngồi trên chiếc giường lò để trò chuyện.
Quý Kiến Quân áp tay lên bụng cô, dường như cảm nhận được sự hiện diện của anh, thằng bé trong bụng lại khẽ cựa quậy một cái. Dù còn nhỏ, chỉ động rồi ngừng ngay, nhưng vẫn làm Quý Kiến Quân vô cùng xúc động.
Vừa xúc động, vết thương trên người anh bộc lộ ra, khiến anh không kìm được ho khan một tiếng. Hai ngày trước, lúc Tô Đan Hồng gọi điện thoại đã nghe thấy rồi, tưởng rằng chỉ là ho khan bình thường, nhưng nhìn sắc mặt anh tuy không quá tệ, nhưng khó lòng che giấu vẻ nhợt nhạt, hơn nữa, thân hình cũng gầy rộc đi trông thấy. Điều đáng nói nhất là, trên gương mặt anh còn phảng phất nét ưu tư, dù che giấu rất kỹ, nhưng Tô Đan Hồng vẫn nhận ra.
"Kiến Quân, anh có chuyện gì giấu em phải không?" Tô Đan Hồng đưa cho anh một cốc nước Linh Tuyền mát lành, rồi không vòng vo mà hỏi thẳng.
Quý Kiến Quân sửng sốt, vội vàng đáp: "Không có, Đan Hồng, anh có thể có chuyện gì giấu em chứ?”
"Vậy còn cái mùi m.á.u tanh trên người anh thì sao?" Tô Đan Hồng nhìn anh hỏi.
Có lẽ cũng vì cô uống nước Linh Tuyền quanh năm suốt tháng, nên thính giác và khứu giác của cô rất tốt. Vừa nãy ở ngoài cửa, nhìn thấy anh quá xúc động, quá vui mừng, nên mới không chú ý.
Nhưng bây giờ đã bình tĩnh không ít, lại nhìn sắc mặt anh, còn có điều gì Tô Đan Hồng không biết ư?
Đây rõ ràng là có vết thương trên người. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của vợ, Quý Kiến Quân bỗng thấy nóng ruột. Anh không ngờ vợ mình lại có cái mũi thính đến vậy, cái gì cũng ngửi ra được. Nhưng giờ cũng chẳng phải lúc để nghĩ những chuyện vặt vãnh này.
"Anh còn không mau nói rõ cho em?" Mắt Tô Đan Hồng bỗng đỏ hoe, cô nhìn anh thúc giục.
"Đan Hồng, Đan Hồng em đừng khóc, anh sẽ nói hết cho em nghe, được không?" Quý Kiến Quân vội vàng trấn an.
Tô Đan Hồng không nói chuyện, chỉ nhìn anh, đợi anh tự nói thật. Quý Kiến Quân chần chừ một lát, rồi mới kể hết mọi chuyện, bao gồm cả quyết định giải ngũ của mình.
Sau khi nói xong, anh dè dặt nhìn vợ mình, nói: "Vợ à, em đừng lo lắng, anh vẫn còn hai nghìn đồng khoản tiền trợ cấp khi giải ngũ. Sau khi sinh con, em không cần phải lo nghĩ gì nhiều. Còn nữa, anh sẽ ra ngoài kiếm tiền, anh chắc chắn có thể nuôi em và con của chúng ta.”
"Chân anh bị thương, vậy mà anh cứ thế mà đi về ư? Bạn bè anh không làm cho anh một cây gậy chống à?" Tô Đan Hồng lườm anh hỏi.
Đã đến nước này rồi mà anh còn bận tâm mấy chuyện vặt vãnh ấy làm gì!
"Anh có thể tự xuống giường đi được, dù có hơi nhói đau, nhưng không sao đâu." Quý Kiến Quân vội vàng trấn an.
"Mau cởi quần áo ra để em xem nào!" Tô Đan Hồng nhẹ nhàng nói.
Quý Kiến Quân không dám chần chừ, vội vàng cởi bỏ y phục. Tô Đan Hồng nhìn hai chỗ băng gạc thấm máu, vành mắt chợt đỏ hoe. Cô lập tức đi lấy hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn ở nhà phòng khi cần dùng.
Cẩn thận mở lớp băng gạc của anh, cô khéo léo dùng nước Linh Tuyền lau rửa. Miệng vết thương vẫn còn nguyên những đường chỉ khâu dài!
Nhìn thấy vết thương toang hoác đáng sợ, Tô Đan Hồng vô cùng đau lòng. Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi cô đã phải trở thành góa phụ, còn con cái cô sẽ không có cha. "Đan Hồng, anh không sao đâu..."
Lời của Quý Kiến Quân vừa thốt ra đã bị Tô Đan Hồng trừng mắt cắt ngang: “Anh im lặng đi cho em!"
Quý Kiến Quân bị chặn họng, đành nín thin không dám nói thêm lời nào. Anh chỉ lặng lẽ nhìn vợ mình xử lý vết thương. Chẳng biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy mỗi chỗ vợ lau qua đều dễ chịu hơn hẳn, cơn đau như được xoa dịu đi rất nhiều.
Cảm giác thoải mái lan tỏa khiến Quý Kiến Quân không chống lại được cơn buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tô Đan Hồng thấy anh đã ngủ say, biết anh lúc này rất yếu ớt, nên động tác càng thêm nhẹ nhàng, nhanh chóng băng bó xong xuôi cho anh.
Đắp chăn cẩn thận cho chồng, để anh có thể ngủ một giấc thật ngon, cô liền ra ngoài nấu cháo.
Bây giờ anh bị thương thế này, những món sơn hào hải vị cô đã định chuẩn bị e là chưa thể dùng được, anh chỉ có thể ăn uống thanh đạm mà thôi.
Cô còn khéo léo cho thêm táo đỏ vào, nấu một nồi cháo táo đỏ thơm lừng cho chồng. Xong xuôi, Tô Đan Hồng lại sang tìm mẹ Quý. Để tránh cho hai ông bà lo lắng quá mức, cô không nói rõ sự tình, chỉ bảo Quý Kiến Quân đã về nhà, nhưng vì hơi mệt nên giờ đang ngủ. "Mẹ ơi, mẹ g.i.ế.c cho con một con gà ác đi, con hầm chút canh bồi bổ cho Kiến Quân uống ạ." Tô Đan Hồng nói.
"Ừ." Mẹ Quý gật đầu, rồi đi ra chuồng gà.
Bà cũng như thím Dương, nuôi mười mấy con gà, vốn để lấy trứng và chuẩn bị cho Tô Đan Hồng khi cô ở cữ. Nhưng bây giờ Kiến Quân cần bồi bổ, g.i.ế.c một con cũng chẳng sao, hơn nữa Đan Hồng cũng có thể ăn một phần.
Mẹ Quý g.i.ế.c gà xong liền mang sang, Tô Đan Hồng xử lý sạch sẽ rồi hầm trên chiếc bếp nhỏ.
Có lẽ là về tới nhà rồi, nên giấc ngủ này của Quý Kiến Quân rất ngon lành. Bảy giờ sáng về đến nhà, anh ngủ một mạch đến tận giữa trưa, cho đến khi bị đánh thức bởi mùi thơm nồng của canh gà.
Tô Đan Hồng đang ngồi bên cạnh khâu vá quần áo trẻ nhỏ, thấy anh đã tỉnh, liền vội vàng đặt kim chỉ sang một bên. Cô đưa cho anh một ly nước Linh Tuyền để súc miệng, rồi mới dịu dàng nói: “Anh cứ nằm yên đừng cử động, em đi lấy cháo cho anh."
Quý Kiến Quân nhìn vợ mình ra ngoài, chỉ lát sau đã bưng cháo đến cho anh. Trong bát cháo có không ít táo đỏ, nóng hổi vừa phải, khi ăn có vị ngọt dịu. Đối với Quý Kiến Quân đang đói cồn cào mà nói, đây quả thực là món ăn tuyệt hảo nhất trần đời.
Anh ăn xong ba bát cháo, lúc này Tô Đan Hồng mới yên lòng, cô dặn dò: “Anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tạm thời chưa cần ngồi dậy đâu."
"Đan Hồng, anh..."
"Anh đừng nói chuyện, nằm xuống đi!" Tô Đan Hồng khẽ liếc anh, nhắc nhở. " Nhưng... anh sắp không nhịn được rồi." Quý Kiến Quân tủi thân đáp.
Tô Đan Hồng sững sờ, gương mặt chợt ửng đỏ. Cô giận dỗi liếc anh một cái, rồi mới dìu anh xuống đi vệ sinh.