Thấy ông chủ Lý không đáp lời, Quý Vân Vân nói tiếp: " Tôi đến đây cũng chỉ để báo cho anh một tiếng, không có ý định ép buộc anh làm gì. Nếu anh không muốn, vậy thì tôi sẽ bỏ cái thai này."
Dứt lời, cô ta xoay người định bước đi.
Ông chủ Lý vội gọi giật cô ta lại: "Khoan đã, cô!"
Quý Vân Vân liền dừng bước, quay người nhìn anh ta.
Ông chủ Lý bực bội vò đầu bứt tai, nói: "Cô chắc chắn cái thai đó là của tôi ư?" "Còn phải hỏi à? Tôi chỉ làm chuyện đó với anh. Ông Quách thì đã lớn tuổi, sức khỏe kém, không dễ có con. Hơn nữa, đứa con tôi sinh cho ông ta trước đây cũng phải ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần rồi." Quý Vân Vân lẩm bẩm nói, giọng điệu ẩn chứa sự bất mãn.
Ông chủ Lý hỏi: "Cô định làm gì với đứa bé này?"
Ra ngoài phong lưu bao năm, anh ta đương nhiên không ít lần gặp phải "ngoài ý muốn", nhưng lần nào cũng được anh ta giải quyết êm đẹp. Với thân phận và tài sản như anh ta, những kẻ muốn sinh con cho anh ta để "mẫu bằng tử quý" ( mẹ nhờ con mà sang) thì nhiều không kể xiết, nhưng chưa ai thành công. Giờ đây anh ta đã ngoài ba mươi, vẫn chưa kết hôn, là một tay chơi độc thân có tiếng.
Lần này lén lút qua lại với Quý Vân Vân, anh ta cũng chỉ xem như nếm chút của lạ, chẳng có ý định tiến xa hơn với cô ta. Thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài tâm sự đêm khuya một chuyến cũng xem như thú vui tao nhã.
Thật không ngờ Quý Vân Vân lại có khả năng đến vậy, chỉ sau mấy ngày cô ta đã phát hiện mình mang thai con của hắn. " Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, đời này e rằng tôi chỉ sinh được đứa con này nữa thôi. Thế nên, tôi muốn giữ lại," Quý Vân Vân nhìn hắn, dứt khoát nói.
Ông chủ Lý chẳng đáp lời.
" Tôi đến đây báo cho anh biết một tiếng, không phải để anh phải nhận đứa bé này. Tôi chỉ muốn nói với anh, tuy đứa bé này là của anh nhưng do tôi và ông Quách nuôi nấng lớn lên, anh đừng hòng xen vào. Trước đây thế nào thì về sau cứ y như vậy," Quý Vân Vân nói.
Ông chủ Lý nhìn cô ta, giọng điệu có chút ngạc nhiên: "Cô không cần tiền ư?"
" Tôi cần tiền của anh làm gì?" Quý Vân Vân tỏ vẻ sửng sốt, rồi liền phẫn nộ. "Này Lý Thiên Thắng, sao anh lại nghĩ tôi như thế? Tuy ông Quách chỉ làm ăn tầm trung, tiền kiếm được cũng không nhiều như anh, nhưng đã đủ nuôi sống mấy mẹ con chúng tôi rồi. Ai thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu của anh? Nếu không phải giọt m.á.u của anh quá mạnh mẽ, bám rễ trong bụng tôi rồi, anh tưởng tôi thèm khát con của anh lắm sao!"
Nói xong, cô ta ngạo nghễ hừ một tiếng, quay lưng đi thẳng. Cách cô ta bỏ đi khiến ông chủ Lý có chút choáng váng, rồi lại bứt rứt khó tả.
Quý Vân Vân này quả thực không giống người thường. Những người đàn bà khác muốn sinh con cho hắn, ai mà chẳng đòi tiền?
Thế mà cô ta không cần. Nhưng lời cô ta nói cũng là lời thật lòng, tuy ông Quách chỉ làm ăn tầm trung, nhưng một năm kiếm được mười mấy, hai mươi vạn cũng không phải là vấn đề lớn, quả thực có thể đáp ứng nhu cầu cuộc sống của cô ta. Vậy cô sinh con cho hắn, rốt cuộc có mưu đồ gì?
Ông chủ Lý, Lý Thiên Thắng không tài nào hiểu nổi. Đúng lúc Quý Vân Vân vừa bước ra thì bị ông chủ Chu nhìn thấy.
Ông chủ Chu tên là Chu Quốc, một cái tên vừa đơn giản vừa tầm thường, nhưng ngay cả Lý Thiên Thắng cũng không dám quá phận. Quyền lực nhà họ Chu trong thành phố này mạnh hơn nhà họ Lý nhiều.
"Sao vợ ông Quách lại tới tìm cậu?" Chu Quốc hỏi.
"Không có gì, chỉ là người nhà ông Quách nhờ tôi nhắn lại một tiếng." Lý Thiên Thắng mơ hồ nói: " Đúng rồi, để ông Quách cũng tham gia vào dự án này đi."
" Tôi đã nói rồi, dự án này đã đủ người, không thêm được người nữa," Chu Quốc nhàn nhạt đáp.
Về chuyện riêng giữa ông Quách và Lý Thiên Thắng, Chu Quốc cũng chẳng mấy hứng thú dò hỏi, bởi lẽ chuyện đó chắc chắn không ngoài tình ái nam nữ. " Tôi sẽ chi thêm cho anh 10% lợi nhuận!" Lý Thiên Thắng đành phải nói.
"20%." Hiển nhiên Chu Quốc đang đợi hắn.
"Chu Quốc, anh làm thế thì quá đáng rồi, 20%?" Lý Thiên Thắng nghiến răng, nói.
"20% không nhiều lắm, chỉ bằng số lợi nhuận cậu đã kiếm được từ ông Quách thôi. Nếu không đồng ý cũng không sao, hôm nay tôi đến tìm cậu có việc khác."
"Trước hết nói xong chuyện này rồi hãy nói sang chuyện khác..." Hai người họ bắt đầu bàn bạc công việc làm ăn. Còn về phần Quý Vân Vân, cô ta đã sớm về đến nhà, hơn nữa còn kể chuyện mình mang thai cho ông Quách nghe. "Ông Quách, sao em có thể mang thai được nữa chứ? Đây là chuyện không tài nào có thể xảy ra được." Quý Vân Vân sững sờ nói.
"Phải đấy, sao lại có thai được chứ?" Ông Quách cũng bối rối. Có một đứa con trai đã coi như một chuyện hạnh phúc rồi, hoàn toàn không ngờ giờ đây Quý Vân Vân lại mang thai?
"Không được, ông Quách, đứa bé này không thể giữ được. Trước đó em không biết mình mang thai, em còn uống thuốc cảm!" Quý Vân Vân sợ hãi, sắc mặt tái mét nói. Ông Quách vội vàng đáp: "Em tạm thời đừng căng thẳng, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước, tham khảo ý kiến bác sĩ một lần nữa."
Được, Quý Vân Vân làm theo. Cô ta nói với bác sĩ rằng mình có uống một chút Tỳ bà lộ, bởi vì lúc ấy khó chịu trong cổ họng, đầu óc cũng quay cuồng.
Còn những thứ khác thì hoàn toàn không có.
Sau đó bác sĩ thông báo không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ cần chú ý dưỡng thai sau này là được.
Quý Vân Vân lập tức vui mừng khôn xiết, mà ông Quách còn mừng rỡ hơn cô ta gấp bội. Dọc đường, ông ta nhớ lại, đứa nhỏ này hẳn được thụ thai vào buổi tối trước hôm ông ta đi Bắc Thành công tác, thời gian hoàn toàn trùng khớp! Ông Quách hoàn toàn không mảy may nghi ngờ.
"Ông Quách, chúng ta đã có một đứa con rồi, vậy giờ chúng ta có thể sinh thêm đứa thứ hai không?" Về đến nhà, Quý Vân Vân lại hỏi.
"Chuyện đó thì có gì mà phải lo, đến lúc đó cứ nộp tiền phạt là xong thôi." Ông Quách đáp lời.
Sau đó ông Quách liền dặn dò đám bảo mẫu phải chăm sóc Quý Vân Vân thật cẩn thận. Cô ta lại có tin vui, đám bảo mẫu cũng vui lây, nhưng trong lòng thì xem đó là điều hiển nhiên.
"Cô đúng là phúc tướng, sinh được bốn trai một gái, hệt như mẹ cô vậy. E là lần này lại sinh cho ông chủ một quý tử béo tốt đây!"
"Chẳng phải vậy sao? Đến lúc đó ông chủ lại phải lén lút chuẩn bị thêm một khoản tiền kha khá để lo liệu, như thế mới mong giữ được mấy cậu chủ không bị ế vợ chứ."
Hai bà bảo mẫu người tung người hứng, cười nói rôm rả.
Ông Quách cũng mừng vui, Quý Vân Vân ra vẻ đắc ý, nhìn mẹ Quý đầy khiêu khích, nhưng trong lòng lại đầy hoảng loạn, trên mặt chỉ gượng cười cho qua chuyện.
Mẹ Quý thực sự không thể ngờ con gái mình lại to gan đến thế, vậy mà dám giữ lại đứa bé này.
Đã vậy, cô ta còn không biết đã nói những gì mà lại khiến ông Quách, người con rể lớn tuổi này, tin sái cổ lời cô ta nói!