Có điều mặc kệ Quý Mẫu Đan nói gì, Tô Đan Hồng vẫn ngồi im không nói lời nào. Nơi tụ tập cờ b.ạ.c như vậy, cô thật sự không có một chút ấn tượng tốt nào, càng không muốn đến đó. Ở nhà đan thêm hai đôi vớ cho Kiến Quân nhà cô vẫn tốt hơn nhiều.
Quý Mẫu Đan liền cùng Phùng Phương Phương đi. Hai người không biết thương lượng thế nào, lại hùa nhau lập thành một bàn cược. Chủ yếu là một vài phụ nữ trong thôn đến đánh bạc, còn đàn ông thì sẽ không thích đến cược ở chỗ các cô, vì sao ư? Bởi vì tiền cược quá ít ỏi.
Chưa từng nghe nói có ai có thể hạn chế người khác đánh bạc bao nhiêu tiền bao giờ.
Ở các sòng bạc lớn, những người bình thường vẫn luôn vay mượn, khi thấy tiền thì liền mờ mắt, không còn coi tiền là tiền nữa.
Tóm lại là tiền cược không hề nhỏ.
Những chuyện này đều là Tô Đan Hồng nghe được từ chỗ Dương Đại Nha. Dương Đại Nha có ghé qua đó chơi một chút, sau khi thắng được hai đồng thì cô ấy không chơi nữa, toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày Tết này mới rảnh rỗi.
Cô ấy đưa theo con trai tới nhà Tô Đan Hồng chơi. Tô Đan Hồng rất vui vẻ tiếp đãi hai mẹ con họ. Vương Hồng Hoa, Lý Ngọc Thúy và cả Quý Ngọc Lan - vợ của Hứa Hà San, nhà ở thôn bên cạnh, cũng đều sẽ hay tới đây chơi.
Năm nay, cả nhà Tôn Đại Sơn và chị Hà không về quê ăn Tết. Ngay cả bố Tôn, mẹ Tôn cũng đã sớm được đón sang đó. Thực ra, ở quê hương chẳng còn gì vương vấn họ nhiều nữa, dù vẫn còn vài người thân thích, nhưng về cơ bản cũng ít khi qua lại.
Cả gia đình đã an cư ở thành phố, nơi phố thị sôi động, náo nhiệt biết bao.
Kỳ thực, không chỉ riêng vợ chồng Tôn Đại Sơn và chị Hà, mà một số người khác trong thôn ra ngoài làm ăn cũng chọn không về. Dù chưa hoàn toàn an cư lạc nghiệp ở phố thị, và trong lòng vẫn còn hoài niệm về quê nhà, nhưng chủ yếu là ngại cảnh đi đi lại lại vất vả, thế là họ quyết định chẳng về nữa.
Tuy nhiên, có những trường hợp như hai bà cháu Quý Phong thì khác, họ đã trực tiếp chuyển hộ khẩu về huyện thành, xem như đã xác định an cư lạc nghiệp hoàn toàn ở đó, không còn ý định quay đầu lại.
Hiện giờ, cuộc sống của hai bà cháu cực kỳ ổn định và ấm êm. Họ còn mua được một căn nhà nhỏ bên cạnh cửa hàng của Quý Kiến Quân. Căn nhà đó quả thực khá nhỏ, cao lắm cũng chỉ chừng sáu bảy mươi mét vuông, lại còn tương đối cũ kỹ, xập xệ.
Cũng chính vì vậy nên giá nhà khá mềm. Dẫu vậy, hai bà cháu vẫn vui vẻ, lòng tràn đầy hân hoan.
Họ đã cực kỳ tiết kiệm, nhưng giờ đây, mọi nỗ lực của họ đều xứng đáng. Bởi nhờ sự chắt bóp đó mà giờ đây họ đã có một tổ ấm của riêng mình.
Quý Kiến Quân từng đi xem nhà giúp họ, thậm chí còn đích thân đứng ra làm chứng cho giao dịch mua bán. Bởi lẽ, bà cụ Quý Phong lo sợ bị người ta lừa gạt, nên đã nhờ Quý Kiến Quân đến hỗ trợ.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, ngôi nhà đã có sổ đỏ, chính thức thuộc về quyền sở hữu của Quý Phong.
Tuy có hơi cũ kỹ một chút, nhưng hoàn toàn có thể ở được. Quý Kiến Quân đã gọi thợ đến giúp sửa sang lại. Thực ra chỉ là bên ngoài trông có vẻ xập xệ, chứ bên trong vẫn còn rất tốt, có thể dọn vào ở ngay.
Quý Kiến Quân động viên Quý Phong cứ tiếp tục phấn đấu hết mình. Sau này tích cóp đủ tiền, có thể đập bỏ căn nhà cũ này đi để xây một căn mới khang trang hơn. Lời này của Quý Kiến Quân không chỉ chạm đúng ước mơ cháy bỏng của Quý Phong, mà bà nội cậu cũng khát khao điều đó.
Nếu như trước đây, khi mới chân ướt chân ráo đến, bà ấy chắc chắn không dám mơ ước xa vời như thế. Nhưng giờ đây, dẫn cháu trai đến huyện thành, đã có nhà cửa ổn định, thì hoàn toàn có thể nghĩ đến việc sau này có một mái nhà khang trang, cao ráo thực sự.
Hơn nữa, giờ Quý Phong cũng đã đến tuổi lập gia đình. Quý Kiến Quân nghe phong thanh rằng cậu ta đang để ý một cô gái nhà lành, nghe nói cũng khá ổn.
Nhưng đây là chuyện riêng của Quý Phong, Quý Kiến Quân cũng không can thiệp sâu.
Thế nhưng, việc kinh doanh cửa hàng do Quý Phong quản lý hiện tại lại cực kỳ ổn định và phát triển thuận lợi. Việc buôn bán ngày càng mở rộng, Quý Phong xử lý gà cá cũng thoăn thoắt hơn rất nhiều. Cậu ấy bán cá, mua gà, còn về thịt lợn thì lại không có. Cũng đành chịu thôi, thịt lợn rừng của Quý Kiến Quân bán chạy như tôm tươi ở thành phố Đại Học, đa phần đều được vận chuyển về đó, nên Quý Phong không có phần ở đây.
Mặc dù thịt lợn không có phần, nhưng giá cá và gà bán ra lại khá ổn định, mang về lợi nhuận tốt.
Ngoài ra, cửa hàng còn bán trứng gà, các loại ngũ cốc và lương thực khô khác, thành ra công việc kinh doanh cực kỳ phát đạt.
Quý Kiến Quân bây giờ đã tính cho hai bà cháu họ hai khoản lương riêng biệt. Trước đây là tính chung một khoản, nhưng giờ đây mỗi người đều có thu nhập của riêng mình.
Lợi nhuận trong cửa hàng của Quý Kiến Quân cũng có được một phần không nhỏ nhờ công sức làm việc chăm chỉ của hai bà cháu.
"Chú Kiến Quân!" Tiêu Tuấn đạp xe tới, tay xách nách mang quà cáp. Nhiều năm trôi qua, Tiêu Tuấn đã trưởng thành, ra dáng một thiếu niên phổng phao, giờ đã là học sinh trung học. Thừa hưởng gen trội từ bố, cậu bé giờ đã là một thiếu niên tuấn tú, cao ráo.
Ngay cả Tô Đan Hồng nhìn cũng phải tấm tắc khen, quả đúng là tuấn tú như tên gọi của cậu.
Cậu nhóc này cũng rất được các bạn nữ yêu thích. Nghe nói ở trường có một cô bé thích cậu, đến cả bố mẹ cô bé cũng biết, sau đó suýt nữa thì làm ầm ĩ cả trường lên.
"Đến rồi à." Quý Kiến Quân đúng lúc ở ngoài cửa, nhìn thấy cậu nhóc liền vui vẻ.
"He he, cả năm cũng chỉ tới hai ba lần, sao lại không đến chứ?" Tiêu Tuấn cười nói, xuống xe đạp liền lấy quà ở đầu xe xuống, bảo: "Đây là đậu hũ khô, là thím cháu bảo cháu mang qua đây. Còn đây là sữa đậu nành, cũng là thím tự làm, cháu thấy hương vị ngon tuyệt luôn." "Thím" mà cậu nhóc nhắc tới chính là Trân Song Song. Chẳng qua cậu bé không tiện gọi là mẹ, nên gọi là thím, người lớn cũng đều chấp nhận. Kỳ thật gọi như vậy cũng rất tốt, không cần phải rắc rối vấn đề danh phận.
Hơn nữa, nhà họ Tiêu bây giờ cũng rất hòa thuận, bởi vì mấy năm trước Trân Song Song đã sinh cho Tiêu Đại Quân một đứa con gái, đứa bé mang họ Trân của bên ngoại, khiến nhà họ Trần cực kỳ vui vẻ, còn nhà họ Tiêu cũng rất hài lòng. Cháu trai đã có Tiêu Tuấn, hiện giờ lại có thêm cháu gái, đây không phải là vừa đẹp, vừa có cả nếp cả tẻ sao?
Người làm cha như Tiêu Đại Quân lại càng vui sướng khôn xiết.
"Được." Quý Kiến Quân cười cười, liền nhận lấy.
"Đây là ai?" Tường Tường đang muốn ra ngoài, nhóc cũng cực kỳ có hứng thú với mấy trò đỏ đen trong thôn. Nhóc cầm mấy hào tiền, đều là đồng một hào, đang dự định đi qua chơi mấy trận.
Có điều vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tiêu Tuấn. Kỳ thật nhóc đã từng gặp Tiêu Tuấn, có điều trẻ con hay quên, một tháng không gặp thì còn nhớ một chút, chứ mấy tháng không gặp, nhóc đã quên mất người này là ai. "Anh là anh Tiêu Tuấn của em đây, lần trước đã giới thiệu với em rồi mà, em lại quên rồi à?" Tiêu Tuấn nói.
"Anh nói chuyện với cha đi, em phải đi chơi rồi." Tường Tường đáp.
"Con muốn đi đâu?" Quý Kiến Quân hỏi nhóc.
"Con đi mua một chút pháo để chơi." Tường Tường liếc mắt rồi nói.
Quý Kiến Quân không quản nhóc nữa. Cậu nhóc này liền chạy đi như chớp. Tiêu Tuấn đi theo Quý Kiến Quân vào nhà, vừa đúng lúc Tô Đan Hồng ra ngoài, định đi qua nhà chị Hứa ngồi chơi một chút. Cô cũng muốn ghé qua nhà Vương Hồng Hoa, Lý Ngọc Thúy ngồi chơi một lúc.
"Dì cháu không có ở nhà sao?" Tiêu Tuấn hỏi.
"Dì ấy đi ra ngoài rồi." Quý Kiến Quân nói: "Thành tích học tập năm nay thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, nằm trong top một trăm cả khóa." Tiêu Tuấn nhếch miệng nói, đây là thành tích khá tốt đó chứ.