Ít nhất thì Tô Đan Hồng cảm thấy anh vô cùng điển trai.
Cô còn thấy vậy thì những người phụ nữ khác càng không cần phải bàn cãi.
"Kiến Quân, anh có muốn tăng cân một chút không?" Tô Đan Hồng đột ngột hỏi.
Quý Kiến Quân đang có chút bối rối, ánh mắt vợ anh nhìn anh vừa dịu dàng, vừa ẩn chứa khao khát, rồi lại pha chút khổ sở. Anh định hỏi cô có chuyện gì thì lại nghe cô nói một câu như vậy.
Lập tức anh thấy hơi dở khóc dở cười: "Tăng cân gì chứ? Anh đâu có gầy?"
Hơn một mét tám mươi, nặng gần trăm ký là đủ rồi, không nên quá mập.
"Vẫn còn gầy lắm, phải ăn nhiều giống Đại Quân thì mới được." Tô Đan Hồng lẩm bẩm.
Quý Kiến Quân bật cười: "Nếu anh mà giống Đại Quân, chắc em sẽ chê anh mất thôi."
Anh thừa biết, cô vợ nhỏ của anh rất hài lòng với vóc dáng của anh. Đôi khi cô còn vỗ nhẹ vào m.ô.n.g anh, hoặc vừa bóp vừa véo eo anh, hỏi cô làm gì thì cô chỉ cười tủm tỉm nói không có gì, chỉ là đùa thôi.
Đùa cái gì mà đùa, muốn đùa thì lên giường mà đùa!
"Em đâu có chê, về sau anh cứ ăn uống bồi bổ thêm, mà đừng có chạy bộ nữa, gầy trơ xương trông xấu lắm." Tô Đan Hồng cằn nhằn.
Quý Kiến Quân chỉ biết cười, cũng chẳng thèm đôi co. Vợ anh ấy là thế đấy, đôi khi thích càm ràm mấy chuyện không đâu.
Tô Đan Hồng không phải chỉ nói suông. Tối đó, cô đã chuẩn bị một bữa thịnh soạn với vô vàn món ngon. Cả nhà ăn đến no căng bụng, còn với cái khẩu vị không đáy của Quý Kiến Quân thì khỏi phải nói, anh chén không ít món dồi trường xào chua ngọt. Ngoài ra, anh còn vét sạch biết bao món khác với hai bát cơm đầy ắp.
Đêm đến, hai vợ chồng lại quấn lấy nhau ân ái một trận nồng nhiệt. Đến khi anh thỏa mãn rồi, Tô Đan Hồng chẳng còn bận tâm đến chuyện anh có mập lên hay không nữa. Người đàn ông này ngày càng dai sức, cứ thế nắm thóp được cô, đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, bắt cô phải thốt ra những lời lẽ thẹn thùng. Hết lần này đến lần khác, cô không thể không chiều theo. Thật sự chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa! Quý Kiến Quân cũng chẳng ngại hơi nóng, cứ thế ôm vợ vào lòng, chìm vào giấc ngủ thỏa mãn.
Kỳ nghỉ hè nhanh chóng đến gần, Ông Trương bắt đầu soạn sửa hành lý. Tô Đan Hồng còn đặc biệt gọi Quý Kiến Nghiệp từ khu Đại học về, mang theo thêm hai rương đồ. Sau đó, cô sắp xếp cho ba ông cháu mang hành lý rời đi, không quên chuẩn bị một ít điểm tâm và hoa quả lót dạ dọc đường. Những thứ khác thì không cần chuẩn bị cầu kỳ, chỉ cần mang đủ tiền là được. Giờ đây khác xưa rồi, có tiền thì mua gì cũng dễ. Ngược lại, quần áo thì nên mang theo nhiều hơn một chút. Nhưng những chuyện này, Tô Đan Hồng đều đã chuẩn bị xong xuôi nên chẳng cần lo lắng.
Ba ông cháu đi bằng xe lửa, Tường Tường còn đặc biệt đến tiễn. Thằng bé dặn dò phải mang đồ ăn ngon về, không hề mè nheo chút nào. Tô Đan Hồng hỏi mới vỡ lẽ, hóa ra bố thằng bé đã hứa sẽ đưa nó đi chơi khắp nơi rồi, nên nó cũng chẳng thèm để ý nữa.
Kỳ nghỉ hè, Viện Viện được đón về đây, Yên Nhi ở Giang Thủy cũng được về nhà. Dù Nhân Nhân và Te Tê không có ở nhà, nhưng căn nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, không hề trống vắng chút nào. Ngược lại, Viện Viện lại có kỹ năng thêu thùa hơi kém, nên cô bé đang tập thêu lại. Còn về hội họa, lúc ở nhà trẻ, cô bé ngày nào cũng vẽ, đến mức giáo viên cũng không ngớt lời khen ngợi.
Vì Viện Viện vẽ rất đẹp, vô cùng có năng khiếu, lại thêm việc nhà trẻ cũng biết Lý Trí và Hà Thiến nên các cô giáo cũng ưu ái hơn, thường xuyên kể về những tiến bộ của Viện Viện cho họ nghe. Hà Thiến cũng đã chứng kiến, thấy mà mê mẩn, cảm thấy Viện Viện rất có năng khiếu. Nhưng cô cũng hiểu, đây rõ ràng là nhờ được học đúng thầy – vị thầy giáo già ở Bắc Kinh, cha nuôi của chú ba, đã chỉ dạy vô cùng tận tình.
Khi vẽ một chú hoàng oanh, cô bé có thể dùng rất nhiều màu sắc, mỗi sắc thái đều được phân biệt rõ ràng. Dù chỉ khác biệt một chút xíu, Viện Viện đều có thể nhận ra, và bức tranh của cô bé luôn hoàn hảo đến từng chi tiết. Những đứa trẻ khác cũng không dám bắt nạt cô bé, bởi cô bé quá ưu tú. Ai cũng muốn làm bạn với Viện Viện, vì khi khoe khoang ra ngoài cũng thấy rất hãnh diện. Chẳng hạn như nói với những đứa trẻ lớp khác rằng chúng có một người bạn học vẽ đẹp đến nhường nào.
Đó chính là thế giới của con nít, trong sáng mà giản dị biết bao.
Nhưng không giống Viện Viện, Tường Tường là đứa không ai dám dây vào. Thằng bé mà chưa đi trêu chọc ai đã là may lắm rồi.
Ban đầu, thằng bé từng giật bánh ngọt của bạn nhỏ khác, lần một rồi lần hai. Mấy đứa trẻ khác đều chẳng phải là đối thủ của Tường Tường, không ai dám đánh trả. Nhưng giờ thì khác rồi, hiện tại tất cả đều đã là bạn tốt của nhau, cùng nhau chơi đùa, xem hoạt hình Anh em Hồ Lô và đủ thứ khác.
Đối với series hoạt hình Hồ Lô, mấy nhóc xem mãi không chán, hình ảnh thì đẹp mê ly, đặc biệt là lũ yêu quái rắn rết, bọ cạp thì bị căm ghét đến tận xương tủy, mỗi lần nhìn thấy là y như rằng lại la mắng ầm ĩ.
Dù vậy, phải công nhận rằng sinh hoạt ở trường mẫu giáo vẫn rất vui.
Bây giờ đã đến kỳ nghỉ hè, đám nhóc đều về nhà, thế là Tô Đan Hồng lại tất bật rồi.
Cũng may có Yên Nhi ghé qua. Yên Nhi giờ đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi, để cô bé trông hai nhóc Tường Tường và Viện Viện thì khỏi phải bàn. Tô Đan Hồng cũng chẳng khách sáo, cứ thế mà giao việc, tình cảm giữa cô và Yên Nhi vẫn luôn khăng khít, chưa từng bị bất cứ điều gì làm phai nhạt.
"Thím ba, mấy món này thím mua cho mẹ con để dưỡng da sao ạ?" Yên Nhi hỏi.
Tô Đan Hồng đặt mỹ phẩm cạnh bàn trang điểm. Tề Tề và Tường Tường chẳng đứa nào tỏ ra hứng thú, cũng chưa bao giờ hỏi han. Ngày trước lúc còn bé thì còn tò mò cầm bôi lung tung, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.
"Ừm, cháu có muốn dùng thử không? Cứ cầm một hộp nhé." Tô Đan Hồng nói.
"Mẹ cháu bảo cháu chưa cần dùng mấy thứ này đâu ạ." Yên Nhi đáp.
"Cái này không phải là loại mỹ phẩm hóa chất gì đâu, không có tác dụng phụ đâu cháu, chủ yếu là để nuôi dưỡng và phục hồi da thôi. Cháu xem, mặt cháu có mấy nốt mụn kìa, hai ba cái lận. Có phải cháu ăn đồ nóng không? Sao mụn lại nổi to thế này?" Tô Đan Hồng hỏi, giọng đầy quan tâm.
"Cha cháu nói do cháu đang ở tuổi dậy thì, về sau sẽ tự hết." Yên Nhi ngượng ngùng đáp.
Quả thật cô bé có vài nốt mụn li ti, nhưng cũng không đáng kể.
"Đợi nó tự hết thì đến bao giờ chứ? Cái này cho cháu này, cầm bôi đi. Không nên ăn đồ nóng, ăn nhiều hoa quả, uống nhiều nước, mấy món ăn vặt cũng nên hạn chế thôi." Tô Đan Hồng nhìn khuôn mặt cô bé, cầm tuýp thuốc lên, dặn dò.
"Dạ, cháu không cần quá để ý đâu." Yên Nhi mím môi cười tủm tỉm đáp, thím ba thấy cô bé mọc mụn mà còn lo lắng hơn cả mẹ ruột nữa.