Thấy con trai không tin, Mẹ Quý tức giận lườm anh: "Làm sao, con còn không tin à?!" "Mẹ ơi, những chuyện này đều là hoang đường, không có thật." Quý Kiến Quân đành phải nói.
"Cái gì mà hoang đường, không có thật? Nếu không phải như vậy, con xem cái Đan Hồng mới vừa gieo hạt xong là lập tức mang ấm nước lên núi à? Như vậy thì có chỗ nào là đi tưới nước, đây chính là đi làm phép đó! Có điều con đừng có đi theo, con vừa đến, Đại Hắc với Tiểu Bạch chúng nó sẽ lập tức phát hiện, rồi sẽ sủa vang lên cảnh báo, Hồ Đại Tiên sẽ không thi pháp đâu!" Mẹ Quý nói.
Trước đây lúc con trai bà chưa trở về, bà cũng từng cùng Tô Đan Hồng lên núi. Có điều, Đan Hồng đã bảo bà ở lại dưới chân núi chờ, chẳng nói lời nào, cứ để bà tự mình suy đoán.
Mẹ Quý cứ thế suy đoán mãi, rồi cũng đoán ra lý do như vậy.
Trong thôn cũng có người đồn thổi, Mẹ Quý cũng bán tín bán nghi, nhưng miệng thì lại không công khai thừa nhận. Bà chỉ thường khoe với người khác rằng con dâu bà có phúc khí, số mệnh mang tài lộc.
Bị Mẹ Quý nói vậy, hơn nữa cái phong thái bây giờ của Tô Đan Hồng, nhìn lại những gì đã qua, trông giống hệt con gái nhà địa chủ ngày xưa, càng nhìn càng thấy có phúc. Bởi thế, dần dần mọi người đều chấp nhận cách nói này.
Mà hiện giờ Tô Đan Hồng làm việc gì cũng trực tiếp thuê người, ra dáng quyền thế lắm. Một tháng tiêu mấy chục đồng tiền thuê mướn như vậy mà mắt cũng chẳng chớp lấy một cái. Điều này chẳng phải tượng trưng cho quý khí sao? Mẹ Quý nghĩ đến đây thì càng thêm hài lòng, nhìn đứa con trai thứ ba của mình mà dặn dò: "Con phải đối xử thật tốt với Đan Hồng đó. Con mà dám học theo mấy gã đàn ông khác ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, người làm mẹ này chính là người đầu tiên không tha cho con, con nghe rõ chưa?"
"Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy, con làm sao có thể không đối xử tốt với vợ con được chứ." Quý Kiến Quân không kìm được mà đáp.
"Mẹ đây là nhắc nhở, khuyên bảo con thôi. Trước đây Đan Hồng tuy có phần chưa chu đáo, nhưng khi đó con bé chẳng phải còn nhỏ sao? Con lại thường xuyên vắng nhà, cái gì con bé cũng bị người khác đem ra so sánh, trong lòng tự nhiên có chút ấm ức. Có điều hiện tại con bé đã trưởng thành, đã thấu đáo mọi chuyện rồi, con nhìn xem, mẹ thấy thế nào cũng ưng ý cả." Mẹ Quý cười nói.
Quý Kiến Quân cười: "Thôi mẹ cứ lo công việc trước đi, con đi đón Đan Hồng đây."
"Ừm, con cứ xuống dưới chân núi chờ Đan Hồng là được, đừng có đi lên đó nghe chưa?" Mẹ Quý vẫn không quên căn dặn.
Quý Kiến Quân khẽ gật đầu đáp lại. Lúc Tô Đan Hồng xuống núi đã nhìn thấy anh, nhướng mày cười nói: "Kiến Quân, sao anh lại đến đây?"
"Anh đến đón em." Quý Kiến Quân đón lấy chiếc ấm nước trên tay cô, vừa cười vừa lắc lắc chiếc ấm rỗng tuếch, chẳng còn giọt nước nào bên trong.
Tô Đan Hồng để mặc anh dìu đi, nhìn nét mặt anh, cô trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng cũng không để tâm lắm. Cái suối linh trong cơ thể mình quả thực quá đỗi kỳ lạ, cô không biết nên bắt đầu kể từ đâu, hơn nữa, nếu nói ra, chẳng lẽ Kiến Quân sẽ coi cô là yêu quái sao?
Vì lẽ đó cô không có ý định kể việc này ra. Dân làng nói cô bị hồ đại tiên nhập, thì cứ để họ nghĩ vậy đi. "Vợ à, cây giống của chúng ta có thể sống được thật sao?" Quý Kiến Quân cười hỏi.
Anh căn bản không tin lời giải thích kỳ quái kia, cái gì mà hồ đại tiên chứ! Trong mắt anh, vợ mình chỉ là vì trong lòng bí bách sinh phiền muộn nên ra ngoài tản bộ, nhìn cảnh núi non xanh ngát kia, đừng nói vợ anh, ngay cả anh cũng thấy lòng mình thư thái, rộng mở.
"Sống được chứ." Tô Đan Hồng nhìn về phía anh, mỉm cười nói. Quý Kiến Quân không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi dìu cô trở về nhà.
Hơn nửa tháng nay, ông Tần đều đặn đem cây giống tới, và cũng đã trồng xong. Vết thương trên chân anh hiện giờ cũng đã hồi phục bảy tám phần, làm việc nặng nhọc thì không được, nhưng làm một người giám công vẫn là ổn thỏa.
Sau khi những đợt cây giống của ông Tần được chuyển đến, gần như cả thôn đã có người khác cũng liên lạc với ông ấy.
Hiển nhiên, họ thấy vườn trái cây của nhà anh phát triển vượt bậc, vì lẽ đó cũng muốn làm theo.
Có điều, những việc này không liên quan đến bản thân anh. Quý Kiến Quân chỉ cần biết rằng, vườn cây của nhà mình có thể sinh trưởng tốt là được rồi. Hai người về nhà, Quý Kiến Quân lập tức vào bếp bận rộn ngay. Bữa tối là sủi cảo, là loại sủi cảo anh đã gói từ buổi trưa, mỗi cái đều da mỏng nhân đầy.
Rất nhanh, sủi cảo đã được luộc chín.
Hiện tại khẩu vị của Tô Đan Hồng lớn hơn không ít, xơi tận mười ba cái sủi cảo nhân thịt to, lúc này mới chịu dừng đũa.
Quý Kiến Quân còn ở bên cạnh khuyên cô: "Mới ăn có bấy nhiêu thôi mà! Ăn thêm chút nữa đi em."
Tô Đan Hồng bị anh khuyên lại ăn thêm hai cái, nhưng sau đó thì không thể ăn thêm được nữa, còn lại đều gắp vào trong bát của Quý Kiến Quân, cho anh ăn no bụng.
"Kiến Quân, anh nghĩ kỹ phải đối đáp như thế nào với người trong thôn chưa?" Tô Đan Hồng ăn no, ngồi bên cạnh nhìn anh ăn, hỏi.
"Đối đáp cái gì?" Quý Kiến Quân ngờ vực hỏi lại.
Tô Đan Hồng chớp mắt, trong mắt mang theo vẻ tinh quái: "Chỗ của chúng ta thích hợp trồng cây ăn quả sao?"
Quý Kiến Quân lắc đầu: "Không thích hợp."
Chỗ này của bọn họ tuy rằng không quá thiếu nước, thế nhưng cây cối lúc trước đều bị chặt hết, đến cả đất cũng bị bới sạch. Có vài chỗ đã bắt đầu sa mạc hóa, đừng nói là trồng cây, trên núi ngay cả cỏ cũng chẳng thể sinh trưởng được.
"Vậy vườn cây ăn quả của chúng ta lại có thể xanh tốt như vậy. Anh nói xem, nếu như họ mua thầu đất, lại bồi thường tiền, nhưng trồng cây giống không sống được, thì liệu có tìm đến anh làm phiền không?" Tô Đan Hồng nói.
Cô đã bị người ta hỏi thăm nhiều lần rồi.
Bị cô nói như thế, Quý Kiến Quân chợt bừng tỉnh, cau mày nói: "Việc này anh biết nói thế nào đây? Anh có chút bí quyết nào đâu chứ." Nhân tiện cô nói vậy, Quý Kiến Quân cũng nhớ tới lời mẹ anh nói vào lúc chạng vạng, nhìn vợ anh nói: "Vợ, em nói thật đi, vườn cây nhà mình làm sao lại có thể xanh tốt như vậy?"
"Em làm sao biết được, người ta đồn em có tướng vượng nhà đấy thôi, Kiến Quân, anh xem em có khí chất của tiểu thư khuê các ngày xưa không?" Tô Đan Hồng ngồi thẳng, khẽ ngẩng cằm nhìn anh nói.
Quý Kiến Quân nhìn cô như vậy, khẽ mỉm cười: "Giống y đúc!"
"Vậy là được rồi, nếu họ có hỏi anh bí quyết, thì anh cứ nói anh cũng chẳng rõ. Anh mới từ quân ngũ trở về, làm sao mà biết được mấy chuyện này?" Tô Đan Hồng bình thản đáp lời.
"Được, mọi chuyện cứ theo ý em." Quý Kiến Quân bật cười nói.
Trong lòng Tô Đan Hồng còn có một kế hoạch khác. Cô chờ khi mấy hộ gia đình trong thôn làm ăn không được suôn sẻ, đến lúc đó cô sẽ bỏ tiền ra, mua lại phần đất đai đó, coi như giúp đỡ họ một lần, để họ không đến mức phải bán nhà bán cửa.
Thế nhưng vườn trái cây này, nhất định phải do gia đình cô đứng đầu, nếu không sau này bán ra sẽ không được giá tốt. Có điều những lời này hiện tại chưa cần nói với Kiến Quân nhà cô, từ từ rồi nhắc lại với anh cũng không muộn. Lời dặn dò của Tô Đan Hồng quả nhiên không sai. Chưa đầy mấy hôm sau, người trong thôn đã mời Quý Kiến Quân đến nhà ăn cơm. Trong lòng Quý Kiến Quân hiểu rõ, anh cũng đi, còn mang theo mấy cân thịt làm quà, coi như tấm lòng qua lại, không để người ta phải mang tiếng 'ăn không của chùa'.
Trong bữa cơm rượu, mọi người bắt đầu dò hỏi Quý Kiến Quân.
"Chuyện này à, thật sự tôi cũng không biết gì nhiều. Mấy bác cũng biết đấy, tôi vừa mới từ quân ngũ trở về, còn vì hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao mà bị thương, ngay cả vận động mạnh cũng không làm được, mỗi ngày lên núi chỉ là đi bộ vài vòng cho khỏe. Bởi vậy mấy bác muốn tìm tôi bàn kinh nghiệm thì thật sự tôi chẳng có bí quyết gì để mách nước cả." Quý Kiến Quân nói.
Lời lẽ của anh đều là thật lòng, nhưng xem ra chẳng ai tin anh.
Một vị chú bác trong họ Quý lên tiếng: "Kiến Quân à, đất nước ta đang chủ trương, khuyến khích một bộ phận làm giàu trước, rồi dẫn dắt những người khác cùng làm giàu, chúng ta cần phải hưởng ứng lời hiệu triệu này, đúng không nào?"