Trọng sinh làm giàu

Chương 59

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

"Ừ, nó đi làm rồi. Sắp sửa làm cha rồi, dĩ nhiên là phải ra ngoài tìm việc mà làm chứ. Chứ chẳng lẽ đứa nhỏ sinh ra cần tiền tiêu đủ mọi thứ, tiền lại tự mình chạy đến được chắc?" Mẹ Tô đáp lời.

Đứa nhỏ vừa sinh có rất nhiều khoản cần chi tiêu. Sức đề kháng của con bé không lớn lắm, động một chút là phát sốt, ốm vặt đủ kiểu, chẳng phải sẽ phải đưa đi bệnh viện ngay sao? Tất cả đều là tiền cả.

"Mỗi tháng anh hai có thể kiếm được bao nhiêu ạ? Bôn ba như vậy thật sự khá vất vả cho sức khỏe." Quý Kiến Quân nói.

Nếu là những người khác nói, chắc chắn mẹ Tô sẽ không nói thêm câu nào, có khi còn tỏ vẻ khó chịu, nhưng đối với Quý Kiến Quân thì bà lại không làm thế. Bởi vì người con rể này mở vườn trái cây, ngay cả bà cũng được thơm lây, có tiếng tăm trong cái thôn này. Tương lai anh chính là người muốn làm chuyện lớn, giờ thì vườn trái cây của anh đã phải thuê người làm rồi.

Hơn nữa, nói như vậy rõ ràng là anh cũng muốn giúp đỡ con trai bà. "Một tháng cũng có thể kiếm được tầm mười lăm, mười sáu đồng tiền, vẫn phải ăn mặc tiết kiệm lắm, nhưng mà cũng không tồi chút nào. Những người khác trong thôn làm sao có được phần đãi ngộ này chứ?" Mẹ Tô nói. Những lời bà nói quả thật rất đúng. Ngay cả việc đào đất, quanh năm suốt tháng cũng chẳng tiết kiệm được mấy chục đồng tiền. Nhưng anh hai Tô, một năm nếu không có gì thay đổi, anh ta có thể tiết kiệm được tới một trăm đồng, con số này đã được coi là rất cao rồi.

Quý Kiến Quân gật đầu.

Mẹ Tô nói tiếp: "Vườn trái cây của con còn chưa phát triển mạnh, chờ lúc nó lớn rồi, công việc bận rộn hơn, đến lúc đó con có thể tìm anh hai con hỗ trợ. Anh cả thì mẹ không nói đến, nó làm quá mất mặt. Nhưng anh hai con thì có thể tin tưởng được, nó đi làm sẽ không khiến Đan Hồng phải xấu hổ đâu."

Mẹ Tô cũng có tâm lắm, đứa con trai đầu nhà bà là đứa ham ăn biếng làm, trong lòng bà hiểu rõ mười mươi. Nhưng đứa con thứ hai thì lại chịu khó làm lụng, cho nên bà mới tiến cử giúp cho nó.

"Được ạ, chờ lần sau anh hai quay về, mẹ nói giúp con với anh ấy nhé. Sang năm quả thật con cũng cần không ít lao động." Quý Kiến Quân nói.

Đúng là cần phải có người làm. Sang năm anh muốn nuôi gà, nuôi dê, còn phải chăm sóc cả vườn cây ăn quả. Đừng tưởng rằng chỉ có bấy nhiêu việc thì không nhiều lắm, trên thực tế mỗi ngày còn không làm xong hết việc đâu. Có thêm một người làm nữa cũng không phải là dư thừa chút nào.

Hơn nữa, sang năm anh còn phải lên thị trấn trên mở một cửa hàng. Dù không nuôi quá nhiều gà, nhưng cũng phải hơn hai trăm con gà sẽ đẻ trứng, số lượng cũng có thể tưởng tượng ra được. Đặc biệt là sau khi đã uống loại nước do vợ anh đặc chế ra, chúng nó đẻ trứng cực kỳ cần mẫn.

Mẹ anh (Mẹ Quý) chỉ nuôi có mười mấy con gà mái thôi, vậy mà có con cứ hơn nửa ngày đã đẻ được hai quả trứng. Còn những con khác cũng đều đẻ một quả trứng mỗi ngày. Số lượng này cũng đủ rồi.

Anh ấy nuôi dăm ba trăm con gà, mỗi ngày cũng thu được mấy trăm quả trứng. Trứng gà bây giờ có giá lắm, giá từ tám chín hào đã trực tiếp tăng thêm một hào, mỗi quả trứng gà giờ bán được một đồng. Cứ thế, vài trăm quả trứng gà không sai biệt lắm mỗi ngày cũng thu về được vài chục đồng bạc.

Một ngày kiếm mấy chục đồng bạc, một tháng cứ giữ mức ấy thì đã là ngàn đồng rồi!

Cái tiệm tạp hóa mặt tiền ấy hai vợ chồng họ cũng không có thời gian quản lý. Một khoản tiền lớn như vậy chắc chắn phải tìm được người đáng tin cậy để trông coi. Hơn nữa, Quý Kiến Quân không muốn tự mình làm sứt mẻ tình nghĩa anh em, nhưng cho dù là anh cả hay anh hai thì cũng không thể nào bằng được người anh vợ thứ hai này của anh.

Người ấy thông minh, nhưng tuyệt đối không giở trò khôn vặt, chân thật và đáng tin, hơn nữa quan hệ anh em với vợ anh cũng rất tốt. Bởi vậy, Quý Kiến Quân thực sự có tính toán riêng, anh muốn để anh ấy đi trông cửa hàng cho mình.

Nhưng chắc chắn không thể dùng chút tiền lương ba cọc ba đồng mà thuê anh ấy được, chuyện này về sau sẽ bàn bạc lại với vợ anh.

Phía bên Mẹ Tô, sau khi nghe những lời Quý Kiến Quân nói, trong lòng bà cũng cực kỳ thoải mái, bà đồng ý với anh.

"Trứng gà này con cứ mang về cho Đan Hồng đi, bảo con bé cứ thoải mái ăn. Trong nhà vẫn còn nhiều lắm, nếu hết thì lại qua đây mà lấy." Mẹ Tô nói.

Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, anh đáp: "Mẹ ơi, trứng gà này mẹ cứ để cho chị dâu hai ăn đi ạ. Ở nhà con cũng còn nhiều lắm, mẹ con cũng nuôi không ít gà, đặc biệt là để đẻ trứng cho Đan Hồng ở cữ. Cứ mỗi ngày có thêm một quả trứng, mỗi ngày Đan Hồng ăn còn tích cóp được cả một sọt to cơ."

Không chỉ có Đan Hồng ăn, anh cũng ăn theo, nhưng không thể nào ăn kịp mười mấy con gà mái đẻ trứng nhanh như thế.

Mẹ Tô nghe thấy vậy, lúc này bà mới không bắt ép anh mang về nữa.

Sau khi Quý Kiến Quân quay về, Mẹ Tô lại đi vào gian bếp. Chị dâu hai đang lúi húi nấu cơm, thấy bà, cô ấy hỏi: "Mẹ ơi, sao Kiến Quân lại về nhanh thế? Không ở lại ăn cơm à?" "Nó về rồi, chẳng phải là về chăm sóc con bé Đan Hồng sao. Nó không rảnh để ở lại ăn cơm đâu." Mẹ Tô nói xong, bà lấy hai cân thịt ba rọi ra, dặn dò: "Để lại một cân, còn một cân này con cứ đem về mà ăn đi. Là Đan Hồng đặc biệt dặn Kiến Quân mang sang biếu con đó. Cả số đường trắng này nữa, con cứ cất kỹ đi đã." Mẹ Tô vừa nói vừa cất túi đường trắng vào trong ngăn tủ.

Chị dâu hai gật đầu đồng ý.

"Vừa rồi Kiến Quân mới nói, sang năm vườn cây ăn quả của nó bên đó thiếu người. Khi Tiến Quân về, con nói với nó, bảo sang năm nó sang hỗ trợ Kiến Quân ở vườn cây bên ấy. Mẹ nghe nói tiền lương cấp cũng hậu hĩnh, hơn nữa có con bé Đan Hồng ở đó, ăn uống của thằng Quân cũng có người chiếu cố cho, chẳng đến nỗi phải ăn uống mà gầy gò đi nhiều đến thế." Mẹ Tô nói.

"Vậy được ạ, chờ Tiến Quân quay về con sẽ nói với anh ấy." Chị dâu hai rất vui vẻ đồng ý. Lúc chị dâu cả vừa bước vào, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện này của hai người, cô ta vội vàng hỏi Mẹ Tô: "Mẹ, vừa rồi có phải là em rể đến đúng không ạ? Từ xa xa con nhìn thấy bóng lưng kia, hình như là em ấy đi?"

Hai mắt cô ta sáng lên nhìn vào miếng thịt ba rọi, chắc chắn là em rể đã đến, cô ta không nhìn nhầm!

" Đúng, có đến." Mẹ Tô đáp.

"Mẹ ơi, Tiến Đảng cũng là con của mẹ mà. Mẹ đâu thể nào bên trọng bên khinh như thế được. Vườn cây nhà em rể chắc chắn cũng cần không ít người làm, sao mẹ lại chỉ giới thiệu mỗi thằng hai với em rể, mà không nhắc gì đến thằng Đảng nhà mình vậy ạ?" Chị dâu cả nói.

Con trai cả nhà họ Tô tên là Tô Tiến Đảng, con trai thứ hai nhà Tô tên là Tô Tiến Quân, Tô Đan Hồng là con út.

"Thôi đi con! Mẹ còn cần giữ chút thể diện, cái thằng Tiến Đảng với cái tính mánh mung như nó, có cho đi, mẹ cũng chẳng dám để nó đi! Mẹ Tô bực dọc nói.

Chị dâu cả Tô nghe vậy thì ấm ức phàn nàn: "Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ, Tiến Đảng cũng là con trai mẹ mà."

"Được rồi, nên làm gì thì làm đi, cứ chờ khi nào nó hoàn thành hết phần việc đồng áng, mẹ sẽ xem xét lại chuyện nhờ Kiến Quân giúp nó một chân làm việc." Mẹ Tô xua tay, làm ra vẻ không muốn nhắc đến nữa.

Vốn dĩ bảo con trai mình đi làm thuê cho nhà Kiến Quân đã là chuyện mất mặt rồi, nhưng Kiến Quân dù sao cũng là con rể, nói ra cũng không đến nỗi quá đáng. Dù nghĩ thế, lòng bà vẫn còn chút ngượng ngùng. Nhưng nếu thằng con trai bà làm ăn đàng hoàng, vậy thì nhà Kiến Quân còn phải cảm kích bà ấy chứ, nào dám trách móc bà.

Nhưng nếu như để thằng con cả đi làm, chắc chắn người nhà Kiến Quân sẽ có cớ mà nói móc nói máy bà cho xem.

Thế nên, ngoài miệng thì mẹ Tô đồng ý, nhưng căn bản là chẳng muốn cho cái thằng cả đi chút nào.

Chị dâu cả Tô nghe lời mẹ nói chỉ là ba hoa chích chòe, cô ta cực kỳ tức giận. Quay trở về nhà, thấy Tô Tiến Đảng đang ngủ khì, tức mình, cô ta lay mạnh cho anh ta tỉnh giấc. Tô Tiến Đảng bị đánh thức, có hơi không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sưng sỉa của cô ta, anh ta hỏi: "Làm sao vậy? Ai trêu chọc em à?"

"Anh còn mặt mũi mà hỏi à? Đến cả Kiến Quân về nhà, anh cũng không biết ra chào hỏi một tiếng, có ai làm anh vợ như anh không chứ? Anh có biết bây giờ vườn trái cây của Kiến Quân đã phất lên rồi không hả? Anh định khi nào mới chịu đi làm ăn đàng hoàng đây?” Chị dâu cả Tô mắng xối xả.

Vừa nghe thấy vậy, Tô Tiến Đảng lại ườn người nằm xuống như cũ: "Anh không đi đâu, mệt c.h.ế.t người. Hơn nữa, cứ dựa vào cái tính hiếu thảo của Đan Hồng, đến lúc vườn trái cây phát triển rồi, mẹ chắc gì đã thiếu thốn gì đâu? Mẹ đã có lộc thì anh cũng sẽ được thơm lây, em không cần lo lắng nhiều như vậy."

Chị dâu cả Tô nhìn cái bộ dạng ỳ ra đó, chẳng có chút chí tiến thủ nào của anh ta, khiến cô ta cực kỳ tức giận, mắng: "Mẹ vừa mới nói với Kiến Quân rồi, sang năm để thằng Hai qua đó làm việc!" "Muốn làm thì để cho nó đi, chuyện đó đâu có dính dáng gì đến anh." Tô Tiến Đảng xua tay nói.

Chị dâu cả Tô giận hờn dằng dặc cả buổi cũng chẳng ích gì, cô ta cũng mặc kệ, chẳng muốn quản đến mấy chuyện vặt vãnh này nữa. Dù sao thì bây giờ cũng chưa tách hộ khẩu, chưa chia tài sản. Đến lúc đó, bên nhà thằng Hai kiếm được tiền cũng phải nộp vào quỹ chung của đại gia đình, chờ đến khi chia nhà, gia sản đều phải chia cho nhà cô ta một nửa, nếu không cô ta cũng không đồng ý đâu!

Quý Kiến Quân đâu có hay biết, chuyến anh về nhà mẹ vợ lại kéo theo bao nhiêu chuyện lằng nhằng như vậy.

Quay trở về với mấy công việc cô vợ giao cho, anh nhẩm tính nhanh vụ trứng gà một lượt. Khoản tiền lớn như vậy, trước đây anh chưa từng nghĩ tới. Dựa theo giá cả bây giờ, nếu mỗi ngày bán được ba trăm quả trứng gà, vậy một ngày anh có thể thu vào ba mươi đồng, một tháng sẽ được chín trăm, nếu cứ vậy thì dư sức chạm mốc một ngàn đồng! "Yên tâm đi, sang năm là em có thể ung dung rồi. Đến lúc đó có em giúp đỡ anh chăm sóc, đảm bảo gà mái sẽ đẻ trứng sai trĩu buồng." Tô Đan Hồng nhướng mày, nhìn người đàn ông đang say sưa tính toán của mình.

Quý Kiến Quân cười, anh thật sự cảm thấy tương lai của hai vợ chồng bọn họ sáng lạn vô cùng!

Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân lên xe đi về khu đại học trong thành phố.

Trọng sinh làm giàu

Chương 59