Mộc Cẩm nghĩ tới đây, bất giác nắm chặt hai tay thành quyền, áp suất cả người đều thấp hơn rất nhiều.
Kiếp trước, dã đạo nhân kia khắp nơi ca tụng Lộ Linh Nhi có linh hồn quá mức tinh khiết, cần phải có thiên tài địa bảo mới có thể hộ thân.
Đặc biệt là trước mặt Triệu Chất, ả ta thấy một lần nói một lần, công khai lẫn lén lút đều nói Lộ Linh Nhi như phúc thần giáng lâm.
Hơn nữa, Lộ Linh Nhi cố ý phối hợp, diễn đi diễn lại, càng làm cho lời thuyết pháp của dã đạo nhân kia thêm phần xác thực.
Vì thế, Triệu Chất lo lắng vạn phần, nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mời dã đạo nhân đi tìm thiên tài địa bảo.
Dã đạo nhân kia lại giả vờ giả vịt nói trong phủ còn có một món thiên tài địa bảo, đó chính là chiếc vòng ngọc này.
Mộc Cẩm nghiến răng, hận ý ngập trời đảo quanh trong mắt.
Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ lúc ấy Triệu Chất nghe được lời nói của dã đạo sĩ, thần sắc mừng như điên.
Hắn chẳng bận tâm sự cự tuyệt của nàng, phái nha hoàn bà tử thân cận của Lộ Linh Nhi đi thẳng vào phòng, từ trong ngăn kéo bàn trang điểm cướp đi chiếc vòng ngọc này.
Từ đó về sau, chiếc vòng ngọc này đã được đeo trên tay Lộ Linh Nhi, cho đến trước khi nàng bị hại chết, Lộ Linh Nhi vẫn đeo nó trên cổ tay.
Mộc Cẩm nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc xinh đẹp kinh người này, hơi híp mắt.
Hận ý trong mắt nàng chậm rãi tiêu tán.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, từ sau khi nữ nhân ác độc Lộ Linh Nhi đeo chiếc vòng ngọc này lên, vận khí của ả ta quả thực tốt đến kinh người.
Trong vòng ba năm, ả ta sinh được hai đứa, đều là con trai.
Nguyên bản, Triệu Vương và Triệu Vương phi ghét bỏ Lộ Linh Nhi xuất thân không tốt.
Nhưng từ khi Lộ Linh Nhi sinh hạ hai đứa cháu trai kháu khỉnh, khỏe mạnh, họ đã thay đổi cái nhìn ghét bỏ ngày xưa, đối với ả ta càng ngày càng hài lòng.
Vả lại, sau đó Triệu Chất mấy lần bị ám sát, đều là nhờ Lộ Linh Nhi ở bên cạnh hắn, khiến hắn mỗi lần gặp dữ hóa lành...
Cứ thế, nữ nhân kia lại càng được Triệu Chất sủng ái, cũng càng được cha mẹ chồng là Triệu Vương coi trọng.
Và một chút nữa Mộc Cẩm cũng không quên.
Sau khi Lộ Linh Nhi được Triệu Vương phi ủy thác trọng trách trong vương phủ, nàng xử lý công việc vương phủ tương đối ổn thỏa.
Vả lại, nữ nhân kia dùng hồi môn của mình cùng với bạc Triệu Chất Thiếp đưa cho nàng để buôn bán, mỗi lần đều thu lợi không ít.
Khiến Triệu Vương phủ cũng được thơm lây phần nào.
Khi Lộ Linh Nhi có khối bạc lớn, trên hiếu kính Triệu Vương phu thê, dưới lấy lòng hạ nhân trong Triệu Vương phủ, nàng tung hoành trong Triệu Vương phủ một cách thuận buồm xuôi gió.
Cũng bởi vậy, bất kể là Triệu Chất, hay Triệu Vương phu thê, hay các nô tài hầu hạ trong Triệu Vương phủ, đều tin chắc chiếc vòng ngọc kia vốn dĩ thuộc về nàng, nay nên thuộc về Lộ Linh Nhi.
Miên man hồi tưởng nhiều như vậy, Mộc Cẩm lờ mờ nhận ra chiếc vòng ngọc này quả nhiên chẳng phải vật phàm, Mộc Cẩm ta vô phúc không thể sở hữu.
Hừm... tựa hồ có số mệnh, kiếp trước chiếc vòng này vốn dĩ thuộc về nàng, nhưng lại bị Lộ Linh Nhi dùng mưu kế chiếm đoạt, kiếp này lại trở về tay nàng.
Bảo vật kiếp trước một lần nữa trở lại trong tay nàng, đương nhiên đáng để vui mừng khôn xiết.
Chỉ là, vì sao vòng tay này lại ở trong tay Triệu Cảnh Dật?
À phải rồi! Nàng rốt cục hiểu vì sao Triệu Cảnh Dật lại xuất hiện tại vùng đất thôn Mộc gia này.
A đúng rồi!
Mộc Cẩm chợt nhớ ra một chuyện, đôi mắt phượng lấp lánh rạng ngời.
Bởi vì Thọ An Trưởng công chúa!
Thôn Mộc gia nằm trong địa phận huyện Giang Ninh, mà huyện Giang Ninh cùng với mấy quận huyện xung quanh đều là đất phong tiên đế ban cho Thọ An Trưởng công chúa.
Thọ An công chúa là ái nữ đầu lòng của tiên đế, khi còn sống được tiên đế hết mực yêu thương, phong làm Thọ An Trưởng công chúa.
Vì nguyên nhân này, đất phong tiên đế ban cho Thọ An Trưởng công chúa chính là chiếu theo quy cách đất phong của các hoàng tử.
Mà Sở Vương Triệu Cảnh Dật lại là thân đệ của Trưởng công chúa Thọ An!
Sở Vương Triệu Cảnh Dật là long tử được sinh ra khi tiên đế đã tuổi xế chiều, do Lưu Thái Quý phi sinh hạ lúc tiên đế trung niên.
Bởi vậy, trưởng nữ của Thọ An Trưởng công chúa là Thanh Dương quận chúa chỉ nhỏ hơn Triệu Cảnh Dật chừng mười tuổi.
Mộc Cẩm lại tính thời gian, năm nay chẳng phải là năm cập kê của Thanh Dương quận chúa sao?
Lễ?
Vòng ngọc này chẳng lẽ là quà cập kê Triệu Cảnh Dật tặng cho cháu gái ruột của hắn?
Nàng cúi đầu nhìn về phía vòng ngọc trơn bóng trong tay, suy nghĩ liền chuyển động.
Hắn lúc này từ kinh thành không ngại vượt ngàn dặm xa xôi đi tới huyện Giang Ninh, chính là vì đưa quà cập kê tới cho Thanh Dương quận chúa sao?
Chỉ là lộ tin tức hành tung, mới bị kẻ gian truy sát?
Nhưng hắn đem quà cập kê vốn dành tặng cháu gái làm vật tạ lễ, vậy quà cập kê hắn đưa cho cháu gái sẽ ra sao bây giờ?
“Trưởng tỷ, nhìn thật đẹp a! Trưởng tỷ đây là vòng tay phải không? Ta đã thấy lão phu nhân nhà thôn trưởng đeo vòng tay bằng đồng đỏ trên cổ tay!”
Mộc Cẩm bị tiếng cảm thán của tiểu đệ kéo về thực tại.
Mộc Cẩm gật đầu, " Đúng, cái này... là vòng ngọc.”
“Ngọc bội lão tiên sinh Lưu đeo bên hông, chính là làm từ ngọc quý.”
“Ta nghe vài vị thư sinh trong thôn nói, ngọc bội kia cực kỳ quý giá!”
“Ừm. "Mộc Cẩm lại gật đầu.
"Vị đại ca kia ắt hẳn là công tử nhà quyền quý... Trưởng tỷ, hắn cho tỷ vật này xem như quà tạ lễ sao?"
Hắn còn rất đơn thuần, không chú ý tới trưởng tỷ của hắn vì sao biết đây là vòng ngọc.
Hắn nghĩ, vòng ngọc này đẹp như vậy, nhất định rất đáng giá!
Trưởng tỷ của hắn đã đến tuổi gả chồng, đến lúc đó gả đi, có vòng ngọc như vậy làm đồ cưới, nhà chồng nhất định không dám xem thường tỷ!
Mộc Cẩm nghe đệ đệ mình nói vậy liền không nhịn được phì cười. Triệu Cảnh Dật cũng chẳng phải chỉ xuất thân từ một gia tộc giàu có tầm thường như vậy.
Nhưng những chuyện như vậy, Mộc Cẩm nào có thể tiết lộ cùng đệ đệ, để tránh khiến đệ ấy lo sợ. Vả lại, hiện giờ nàng ngoại trừ việc cứu hắn, cũng chẳng muốn có thêm bất kỳ dính dáng gì. Nàng chỉ mong hắn về sau tiền đồ như gấm, đường nhân sinh thuận lợi, bình an vô sự.
“Ừm, đây chính là vật tạ ơn mà vị hắc y nhân kia đã trao cho chúng ta.”
Mộc Cẩm dứt lời, ngẫm nghĩ đôi chút, liền lập tức cất vòng ngọc vào trong. Sau đó, nàng dặn dò đệ đệ mình:
"Tử Xuyên, chuyện cứu vị hắc y nhân nọ cùng việc hắn tặng vòng ngọc, chớ nên nói với nhị tỷ và các muội muội, tránh để các em lo sợ."
Mộc Tử Xuyên không ngừng gật đầu.
"Trưởng tỷ yên tâm, nhị tỷ nhát gan, tứ đệ và ngũ muội muội lại còn quá nhỏ tuổi, ta sẽ không tiết lộ cho các em. Hơn nữa, chuyện chúng ta cứu vị hắc y nhân ấy cũng chẳng thể để người ngoài hay biết, ai dám chắc những kẻ ác kia không mai phục quanh đây?”
Mộc Cẩm tán thưởng đệ đệ mình vài câu. Được trưởng tỷ khen ngợi, Mộc Tử Xuyên vô cùng mừng rỡ. Hắn lại quay sang dặn dò trưởng tỷ mình:
"Trưởng tỷ, chiếc vòng ngọc này vô cùng trân quý, tỷ cần phải cất giữ cẩn thận, chớ để sơ suất, nếu để đệ đệ cùng các muội muội lỡ tay làm vỡ thì hỏng hết!"
“Trưởng tỷ biết rồi!" Mộc Cẩm mỉm cười. "Ngươi đó, tuổi tác chưa lớn, mà lòng dạ đã lo toan không ít chuyện rồi.”
Mộc Tử Xuyên ngại ngùng mỉm cười.
Sắc trời tuy chưa muộn, nhưng hai tỷ đệ vẫn miệt mài đào Hoài Sơn dại, thẳng đến tận khi màn đêm buông xuống mới chịu dừng tay. Quả thực chẳng dễ dàng, Hoài Sơn dại vốn không dễ đào, dẫu cẩn thận đến mấy cũng có lúc lỡ tay làm đứt.
Lúc này, những củ Hoài Sơn dại còn nguyên vẹn đã chất thành từng đống tại đó. Mộc Cẩm nhẩm tính một phen, ước chừng cũng phải có đến hai trăm cân rồi.
Những đoạn bị đứt do quá trình đào bới được đặt ở một chỗ khác, cũng phải có đến bảy tám mươi cân. Thế nhưng, Mộc Cẩm cũng chẳng hề tiếc nuối, bởi nàng có những phương pháp khác để khiến những đoạn Hoài Sơn dại ấy vẫn có thể phát huy tác dụng lớn lao!