Mộc Cẩm vỗ đầu, "Ai nha, thiếu chút nữa thì ta đã quên mất chuyện này! Nhị muội đã nuôi cua và tôm lớn chưa?"
Mộc Oánh cười gật đầu, "Trưởng tỷ cứ yên tâm, muội đã dùng một cái vại lớn khác để nuôi chúng rồi."
Mộc Cẩm lúc này mới thở phào, nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Vậy thì vớt một chén tôm lớn ra đi, hôm nay ta sẽ làm cho các muội một món tôm hầm!"
Mộc Oánh cười tươi nói "Được" rồi lại lo lắng tiếp lời: "Chỉ là trưởng tỷ, cua cùng tôm lớn nuôi không được mấy ngày đâu ạ?"
"Cứ nuôi trước đã. Bắt đầu từ ngày mai, khi ta từ trấn trở về sẽ mang theo chút heo tạp. Đến lúc đó muội cắt nhỏ rồi mỗi ngày quăng vào bể lớn một ít."
Mộc Oánh vội vàng gật đầu tuân lệnh.
Ăn trưa xong, Mộc Cẩm liền thuê Lưu gia gia đánh xe bò tới, sau đó đưa số rễ tranh trắng sạch sẽ, đã phơi khô tốt nhất, thu hoạch được khoảng một trăm cân lên xe bò để vận chuyển đến y quán Quảng Ký ở thị trấn.
Bởi vì chỉ đi bán dược liệu mà không có việc gì khác, Mộc Cẩm liền đi một mình.
Đến y quán Quảng Ký, Ngô chưởng quỹ vừa nhìn thấy Mộc Cẩm, vẻ mặt liền tươi rói, từ phía sau quầy bước ra đón tiếp.
"Mộc cô nương, rốt cuộc thì nàng cũng đã tới rồi!"
Mộc Cẩm khẽ cười khúc khích chào hỏi hắn, rồi đi thẳng vào chính sự: "Lần trước được ngài nhờ vả, hôm nay ta mang rễ tranh trắng tới đây."
Ngô chưởng quỹ ban đầu hơi sững sờ, lập tức vỗ tay cười lớn, rồi nói: "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta đang rất cần số lượng lớn đây mà..."
Lưu gia gia ở bên ngoài chờ dỡ hàng, thấy chưởng quỹ của y quán Quảng Ký lại khách khí với Mộc Cẩm đến vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thì ra là vậy!
Thì ra Cẩm Ny Tử được chưởng quỹ y quán Quảng Ký nhờ vả nên mới về thôn thu mua rễ tranh trắng a!
Chuyện này hắn cần phải về thôn nói rõ ràng với mọi người!
Việc dỡ hàng là do Ngô chưởng quỹ tự mình dẫn người làm. Khi biết Lưu gia gia là lão trưởng bối trong thôn của Mộc Cẩm, Ngô chưởng quỹ còn mời Lưu gia gia vào y quán, sai dược đồng bưng trà nóng tới.
Lưu gia gia thụ sủng nhược kinh, không ngờ mình lại được đối đãi trang trọng như vậy.
Chờ khi hàng đã dỡ xong, Ngô chưởng quỹ mới bắt đầu kiểm tra chất lượng dược liệu theo yêu cầu của Mộc Cẩm.
Miệng hắn vẫn vui vẻ nói: "Mộc cô nương làm việc, lão phu từ trước đến nay đều tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ."
Thật ra, hắn chính là cố ý nói những lời này cho Lưu gia gia nghe, mời một lão nhân không quen biết vào ngồi uống trà, cũng là vì mục đích đó.
Mộc Cẩm ngược lại không nghĩ sâu xa.
"Ân, nhóm rễ tranh trắng này chất lượng cơ bản không tệ! Mộc cô nương làm việc quả nhiên cẩn thận chu đáo!" Ngô chưởng quỹ cười híp mắt khen ngợi, sau đó phân phó người cân.
Hắn chưa vội nói giá cả, chỉ hỏi Mộc Cẩm còn có rễ tranh trắng nữa hay không.
Mộc Cẩm cười đáp trong nhà vẫn còn loại nửa khô và tươi.
Nàng lại cười nói: "Loại nửa khô và tươi vẫn còn phải cho người chọn lọc lại một chút, có một số còn phải rửa sạch. Chờ khi ta làm xong hết thảy, sẽ đưa đến chỗ ngài."
Ngô chưởng quỹ chắp tay nói lời cảm tạ, khách khí nói: "Vậy thì vất vả Mộc cô nương rồi! Chỉ cần là dược liệu do Mộc cô nương đưa tới, lão phu đây đều muốn hết!"
Nghe được những lời này, Lưu gia gia đứng một bên không khỏi líu lưỡi.
Cẩm Ny Tử được chưởng quỹ tiệm thuốc tin tưởng đến vậy, việc buôn bán thảo dược này chỉ có nàng mới có thể làm được mà thôi!
Lưu gia gia khó lòng yên tọa, trà vừa cạn chén liền hướng Mộc Cẩm mà nói, rằng lão cần ra tiếp khách.
Mộc Cẩm tiện tay lấy ra năm văn lộ phí trao cho hắn.
Ngô chưởng quỹ chờ hắn cáo lui, bấy giờ mới cùng Mộc Cẩm bàn về giá bạch mao căn.
"Mộc cô nương, lô bạch mao căn cô nương mang đến đây đều là thượng hạng. Hiện giá bạch mao căn đã tăng vọt, lão phu nguyện mua lô này của cô nương với giá sáu mươi văn một cân, ý cô nương ra sao?"
Mộc Cẩm ngẩn người giây lát.
Cái giá này thật sự...
"Không sao, không sao cả! Mộc cô nương nếu cho rằng giá chưa thỏa đáng, lão phu nguyện ý mỗi cân lại tăng thêm năm văn tiền nữa!"
Giá này của Ngô chưởng quỹ thật ra đã là không tệ rồi, chí ít còn cao hơn những y quán khác đến hơn mười văn tiền một cân.
Song, thượng cấp đã hạ lệnh rằng Mộc cô nương đến bán thảo dược, thì cứ theo giá cao nhất mà thanh toán, dù có trả gấp đôi cũng không thành vấn đề...
Chính hắn cũng sợ rằng việc tăng giá quá nhiều sẽ khiến Mộc cô nương nảy sinh nghi ngờ.
Mộc Cẩm nghe hắn vẫn còn tăng giá, lại càng thêm ngẩn ngơ.
"Chẳng phải... Ngô chưởng quỹ, ta e rằng giá này quá mức rồi chăng? Tuy ta không muốn kiếm lời ít, nhưng ngài cũng chớ nên chịu thiệt thòi."
Ôi chao! Mộc cô nương quả là tâm địa thiện lương!
Ngô chưởng quỹ nhẹ nhõm hẳn, cười híp mắt nói: "Cô nương yên tâm, ta tuyệt không chịu thiệt! Trước kia lão phu chưa hề để tâm, nào ngờ vùng đất này lại có bạch mao căn chất lượng hảo hạng đến thế! Ta chắc chắn có thể kiếm được lợi nhuận bằng cách bán những thứ còn dư cho những y quán khác!”
"Thế nhưng khi ta thu mua... với chất lượng như vậy, một cân cũng ước chừng ba mươi văn tiền mà thôi."
Thấy trên mặt Mộc Cẩm chợt có vẻ ngượng ngùng, Ngô chưởng quỹ 'ái chà' một tiếng.
Mộc Cẩm nói: "Đại bá của ta có nói mấy ngày trước người đã đến y quán trong trấn hỏi thăm, rằng một cân bạch mao căn cũng chỉ khoảng mười văn tiền. Đó là loại chất lượng tốt nhất, sạch sẽ nhất mới mong bán được giá ấy!"
"Nếu để những gian thương kia thu mua, mười bảy, mười tám văn một cân đã coi là giá cao rồi! Bởi cô nương có mối giao hảo lâu dài với ta, ta mới thu mua giá đó."
Mộc Cẩm nghe Ngô chưởng quỹ giải thích xong, lòng nàng đã tỏ tường.
Đôi mắt nàng khẽ chuyển, thần sắc lập tức ngưng trọng hẳn lên.
Nàng liền đem chuyện Mộc gia đại bá bức bách bách tính chạy nạn đào bạch mao căn kể rõ cho Ngô chưởng quỹ.
"Ngô chưởng quỹ, đại bá của ta lòng dạ hẹp hòi, không từ thủ đoạn, quả là khiến ta chướng mắt. Những rễ tranh trắng hắn bức ép dân chạy nạn đào kia, ta tuyệt sẽ không thu mua. Vậy nên, nếu người ấy đến, ta mong rằng..."
Mộc Cẩm còn chưa dứt lời, đã bị Ngô chưởng quỹ ngắt lời.
Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, gương mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm nghị chính khí.
"Lão phu cam đoan với Mộc cô nương, người ấy đừng hòng bán số bạch mao căn kia ở bất kỳ y quán nào trong huyện này!"
Mộc Cẩm kinh ngạc chợt liếc nhìn Ngô chưởng quỹ.
Ngô chưởng quỹ lập tức nói: "Mộc cô nương cứ yên tâm, lão phu đã nói là sẽ làm!"
Tâm tư Mộc Cẩm khẽ động.
E rằng nên dùng biện pháp khác khéo léo hơn!
"Ta nghĩ, nếu đại bá ta đến bán bạch mao căn, Ngô chưởng quỹ có thể tùy nghi ban cho y một ít tiền không?"
Ngô chưởng quỹ liền nghiêm túc nói: "Đều là những bách tính chạy nạn đáng thương kia đã dày công đào bới, lão phu cũng không đành lòng..."
"Ngô chưởng quỹ nếu ngài không đành lòng, vừa khéo ta lại quen biết những nạn dân bị bức ép kia, liệu có thể dựa theo giá thị trường mà đem số tiền dư ra ấy trao lại cho bọn họ?"
Ngô chưởng quỹ vừa nghe xong, không khỏi vỗ tay cười phá lên.
Sau đó, chưởng quỹ giơ ngón cái lên với Mộc Cẩm, khen rằng: "Mộc cô nương quả là một người có lòng thiện lương lại thông minh lanh lợi! Chủ ý này thật tuyệt! Cứ theo cách của Mộc cô nương mà làm!"
Đôi mắt Mộc Cẩm chợt lóe lên, nói: "Chỉ sợ đại bá nhà ta không chịu bán số rễ tranh kia."
"Mộc cô nương cứ yên tâm! Lão phu có biện pháp để hắn phải bán cho lão phu!" Ngô chưởng quỹ tự tin đáp.
Mộc Cẩm nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Ngô chưởng quỹ, trong lòng liền hiểu rõ, hắn đã nói như vậy, Mộc gia đại bá tuyệt đối không thể dùng số rễ tranh đó mà phát tài bất chính!
Tiếp theo là lúc thanh toán tiền bạc cho số rễ tranh trắng này.
Tổng cộng có một trăm lẻ tám cân bốn lạng, tính ra là sáu lượng năm trăm lẻ bốn văn tiền.
Nói thật, đại khái mỗi cân kiếm được ba mươi văn tiền. Số tiền kiếm được cũng không hề ít.
Nghĩ đến khoản tiền kiếm được này đã là mức giá cao nhất mà Ngô chưởng quỹ đưa ra nhờ vào mối giao tình giữa nàng và y, Mộc Cẩm cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Đây chính là lợi ích mà mối quan hệ mang lại, mà mạng lưới quan hệ này là do chính nàng tự tìm kiếm, chứ không phải được hưởng lợi từ bất kỳ ai khác.