Mộc Cẩm nhìn dáng vẻ của lão liền biết trong lòng lão đang toan tính chuyện xấu xa gì.
Tộc trưởng Mộc gia nhìn chằm chằm Mộc Cẩm, trong đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ giả dối.
Những kỳ lão dòng họ khác cũng bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, Mộc Cẩm lạnh lùng cười.
“Ôi, thật vậy ư? Chẳng hay Lâm gia tổng cộng có bao nhiêu lương thực?”
Mộc Cẩm nhìn ánh mắt tính toán kia, trong lòng cười lạnh.
Nàng biết ngay sẽ là như vậy!
“Mặc kệ cả nhà người ta dự trữ bao nhiêu lương thực, đó đều là do bản lĩnh của chính họ mà kiếm được.”
“Hơn nữa, người ta cũng không phải thôn dân Mộc gia thôn. Là trưởng công đã ký khế ước với Mộc gia ta, chẳng lẽ tộc trưởng và những người khác còn muốn đánh chủ ý vào lương thực của người ta sao?”
Mộc Cẩm thẳng thừng chỉ ra tâm tư của Mộc gia tộc trưởng. Còn về phần tâm tư của mấy vị kỳ lão trong Mộc gia tộc, nàng không muốn nghĩ nhiều.
Vào thời điểm sắp c.h.ế.t đói này, bất kỳ tâm tư độc ác nào cũng có thể trỗi dậy.
Tộc trưởng Mộc gia bị Mộc Cẩm châm chọc như vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi nói cái gì đó, ngươi coi Mộc gia chúng ta là hạng người gì? Lại còn bảo gia tộc đánh chủ ý tới lương thực của nhà ngươi?”
Mộc Cẩm đáp: “Tộc trưởng cũng đừng oan uổng người khác, vãn bối cũng không nói là gia tộc Mộc gia đánh chủ ý tới lương thực gia đình ta, mà chỉ nói tộc trưởng có tâm tư này.”
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi… Ăn nói bừa bãi như thế!”
Mộc Cẩm mặc kệ lão.
Sau đó, nàng nhìn về phía trưởng thôn thúc.
“Trưởng thôn thúc, cả nhà Lâm gia đều là dân chạy nạn, vốn đã đáng thương. Lương thực của họ tự mình chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ không ăn một hạt gạo nào trong thôn.”
Trưởng thôn liên tục gật đầu.
Mộc Cẩm chuyển đề tài: “ Nhưng nếu người một nhà bọn họ bị người trong thôn khi dễ, ta sẽ dẫn bọn họ rời khỏi Mộc gia thôn vĩnh viễn, không bao giờ trở lại.”
Trưởng thôn vừa nghe lời này liền luống cuống.
Các kỳ lão dòng họ cũng biến sắc.
Tộc trưởng Mộc gia tức đến đỏ mắt.
Lão giận quát một tiếng: “Cẩm Ny Tử, ngươi đây là đang uy h.i.ế.p chúng ta ư?”
Mộc Cẩm liếc mắt nhìn lão một cái.
“Tộc trưởng, phàm là mọi người trong lòng thẳng thắn, không đi chiếm tiện nghi người khác, không đi khi dễ người khác, vãn bối làm sao uy h.i.ế.p được ai đây? Vãn bối còn cam tâm tình nguyện vì trong thôn mà nghĩ cách vượt qua tai nạn lần này còn không kịp kia mà.”
Trưởng thôn nghe vậy lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan nói: “Cẩm Ny Tử ngươi yên tâm! Cả nhà Lâm gia là người làm công đã ký khế ước với nhà ngươi, vậy cũng coi như người Mộc gia thôn chúng ta!”
“Nếu bọn hắn đã chuẩn bị đủ khẩu phần lương thực của chính mình, đó chính là không liên lụy đến người trong thôn, chúng ta đã rất may mắn, sẽ không khi dễ một nhà bọn hắn!”
Nhìn xem, lời này nói ra mới là lời con người nói.
Nơi nào giống Mộc gia tộc trưởng, từ trong lòng đến lời nói ra đều là toan tính người khác.
Coi mọi người là kẻ ngốc sao?
Người như vậy, quả nhiên không xứng làm Mộc gia tộc trưởng.
Có thôn trưởng tỏ thái độ như vậy, các trưởng lão dòng họ vừa nghĩ tới khoảng thời gian này, nếu không phải Mộc Cẩm thu hoạch rễ cỏ tranh trắng kia làm cho người trong thôn kiếm được không ít tiền mua được một ít lương thực dự trữ, sợ rằng trong thôn sớm nửa tháng trước đã xảy ra nạn đói, c.h.ế.t đói rất nhiều người rồi.
Tiểu cô nương này tuyệt đối không thể đắc tội! Gia đình nàng hiện giờ đang ngày càng khấm khá. Nếu đã chuyển lên trấn trên mà không quay về, ấy là tổn thất to lớn của bổn thôn này!
Vì thế, họ rộn ràng phụ họa lời cam đoan của trưởng thôn, mong nàng được yên lòng. Mộc Cẩm cũng cố ý nói rõ chuyện Lâm gia đã chuẩn bị đủ lương thực trước mặt mọi người. Ấy cũng là dụng ý cảnh cáo những kẻ còn mang dã tâm. Có trưởng thôn và các trưởng lão dòng họ cam đoan, Mộc Cẩm an tâm.
Về phần Mộc gia tộc trưởng.
Mộc Cẩm quả thực đã động sát tâm. Sát tâm này không phải muốn tước đoạt sinh mạng hắn, mà là muốn dứt khoát, một khi đã không làm thì thôi, đã làm thì phải tận gốc triệt để. Nàng muốn lợi dụng cơ hội lần này để kéo hắn khỏi vị trí tộc trưởng Mộc gia.
Mộc gia tộc trưởng lúc này thấy các kỳ lão dòng họ cũng rộn ràng phụ họa lời trưởng thôn, sắc mặt liền trở nên âm lãnh lại khó coi. Lâm gia kia cả nhà nhiều người như vậy, con nha đầu Mộc Cẩm này cũng nói bọn họ đã sớm chuẩn bị đủ lương thực... Vậy khẩu phần lương thực ấy ắt hẳn không ít. Ít nhất cũng phải một trăm cân đi! Nếu gia đình hắn có nhiều hơn một trăm cân lương thực, hơn nữa trong nhà hắn còn tồn một ít, cứ dựa theo lời con nha đầu Mộc Cẩm này mà nói, mỗi ngày nấu cháo, chẳng chênh lệch bao nhiêu là có thể sống sót qua niên đại thiên tai hạn hán này! Chẳng lẽ trận đại hạn hán này lại kéo dài đến tận xuân năm sau mà không có mưa to ư?
Lúc này, Mộc gia tộc trưởng đích thật là có tâm tư chiếm đoạt khẩu phần lương thực của Lâm gia. Sắp c.h.ế.t đói đến nơi rồi, còn lo được gì khác hơn? Trước hết giữ lấy thân mình cùng người nhà mới là đạo lý. Tất thảy đều dựa vào bản lĩnh, xem ai có thể chống chọi số mệnh đến cùng. Ấy là lương thực cúng tế của các tông tộc, và bạc trong sổ sách của gia tộc. Hắn ắt phải vì nhà mình mà giữ lại! Ha ha, về phần tính mạng người bên ngoài, thời thái bình thịnh thế, ngươi tốt ta tốt, thiên hạ đều tốt đẹp. Đến lúc sinh tử tồn vong, ấy chính là " người không vì mình, trời đất tru diệt"!
Bởi vậy, thấy Mộc Cẩm còn chưa rời đi, Mộc gia tộc trưởng bèn cười khẩy một tiếng, nói: "Tiểu Cẩm à, trưởng thôn từ trước đến nay vốn nhất lòng với gia đình ngươi. Nhưng lời hắn nói, chẳng có nghĩa là ý của cả Mộc gia tộc đâu đấy!"
Trưởng thôn nghe xong, lập tức nổi giận, quay sang chất vấn Mộc gia tộc trưởng: "Lão tộc trưởng, lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ đó thôi! Ngươi nói, đâu phải là ý của cả gia tộc! Hiện giờ ta vẫn là tộc trưởng của Mộc gia! Ta còn chưa tạ thế đâu!"
Trưởng thôn nổi gân xanh trên trán.
Mộc Cẩm lạnh lùng quay đầu lại.
"Tiểu Cẩm, Lâm gia cả nhà kể từ khi an cư tại Mộc gia thôn, ngày nào cũng không ngừng nghỉ. Chẳng phải đốn củi thì cũng đào rễ tranh trắng. Dẫu cho đôi khi không sinh hoạt trong địa phận thôn, song phần lớn thời gian đều ở trong địa phận thôn kiếm kế sinh nhai!"
Mộc Cẩm đáp: “Bọn họ là người làm của gia đình ta. Dẫu ba phòng chúng ta có nhặt củi trong địa phận thôn, đào rễ tranh trắng ở thôn, uống nước trong thôn, thì sao? Chẳng lẽ không được ư?"
Sắc mặt của Mộc gia tộc trưởng càng thêm khó coi.
"Vậy gia đình các ngươi với mấy đứa trẻ con, có thể nhặt được bao nhiêu củi, đào bao nhiêu rễ tranh trắng, uống được bao nhiêu nước?"
Mộc Cẩm khẽ nở nụ cười.
"Vậy ta cách mấy ngày liền ở trong thôn thu mua củi, bạch mao căn cũng là ta đã chỉ cho dân trong thôn cách đào. Ta dùng giá cả rất công bằng để thu mua, để cho dân trong thôn kiếm về không ít bạc."
“Huống hồ, những giếng nước đào giữa dòng sông trong thôn, cũng chính là phương kế do ta nghĩ ra. Thế nào, ta đã từng đến tìm trưởng thôn cùng tông tộc để đòi hỏi bất kỳ lợi lộc nào chưa?”
Mộc gia tộc trưởng nhất thời nghẹn họng.
Mộc Cẩm lại cười khẩy một tiếng.
"Tộc trưởng, người nói nhiều như vậy, chẳng lẽ trong lòng là muốn bức Lâm gia kia dốc hết số lương thực họ đã liều mạng kiếm được ra hay sao?"
Trưởng thôn thấy vậy vội vàng nói: "Tiểu Cẩm, vậy khẳng định không thể được!"
Bị Mộc Cẩm nói trúng tâm tư, tộc trưởng Mộc gia oán hận hừ một tiếng.
Tộc trưởng Mộc gia liếc ngang trưởng thôn một cái, lạnh lùng nói: "Cũng không trông cậy vào bọn họ đem toàn bộ lương thực lấy ra. Nhưng trong thôn nhiều người như vậy đều đang gặm vỏ cây, ăn đất Quan Âm."
"Nhà bọn họ nếu dự trữ không ít khẩu phần lương thực, trước tiên lấy ra một ít để cứu tế thôn dân cũng được vậy chứ?"
Lời này quả thực vô liêm sỉ đến cực điểm.
Mộc Cẩm lại bị chọc tức đến bật cười.
"Gia tộc Mộc gia có tiền mà không có lương thực cứu tế thôn dân và tộc nhân của mình, vậy mà lại đi tìm một gia đình từ bên ngoài đến cứu tế... Tộc trưởng à tộc trưởng, chính người không cảm thấy lời này nói ra quá vô liêm sỉ sao?"