Trọng Sinh Ta Dắt Muội Muội Mưu Sinh

Chương 17

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Một cái tát này khiến khóe miệng Hà A Sinh lập tức m.á.u tươi chảy ròng.

Chỉ là lão ta lại quỷ dị nở nụ cười nhìn Mộc lão nhị, nụ cười ẩn chứa đầy sự châm biếm, hiểm độc.

Làm cho Mộc lão nhị không khỏi rùng mình mấy lượt.

Lập tức, Hà A Sinh lại ngẩng đầu nhìn về phía Phùng thị, thấy nàng ta chỉ một mực muốn thoát khỏi vòng vây của mấy vị phụ nhân cao lớn. Rõ ràng là muốn bỏ trốn!

Đối với Hà A Sinh mà nói, đây chính là đòn chí mạng phá tan chút kiên trì cuối cùng của y.

Vì vậy, y cười lạnh một tiếng, dường như đã mất hết khí lực, chậm rãi cất lời:

"Mộc lão nhị, vậy ngươi thử xem Mộc Tử Kim lớn lên có giống ngươi không?"

Mộc lão nhị cả người chấn động mạnh.

Sau đó, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía trưởng tử Mộc Tử Kim đang đứng bên phải mình!

Thằng nhóc này tướng mạo tuấn tú, một chút cũng không giống đứa trẻ nuôi lớn nơi thôn dã, lúc trước hắn còn rất lấy làm cao hứng vì điều đó. Hắn từng cho rằng đại tiểu tử nhà mình sau này nhất định có thể cưới được một nữ nhân nhà giàu trọng tướng mạo làm con dâu. Biết đâu chừng, nhị phòng Mộc gia bọn họ chỉ cần dựa vào con dâu xuất thân từ gia đình quyền quý cũng có thể an hưởng phú quý cả đời, chẳng khác gì lúc ấy hắn cưới Phùng thị, hồi môn của nàng ta cũng đâu phải ít ỏi.

Thế nhưng hôm nay, hắn lại nhìn thẳng vào thằng nhóc kia, ánh mắt tràn đầy đau đớn!

Càng nhìn, càng thấy không giống mình!

Điểm chí tử hơn là, chẳng những càng nhìn càng không giống mình, mà tiểu tử này lại càng nhìn càng giống tên họ Hà kia!

Trong đầu Mộc gia lão nhị "oanh" một tiếng nổ vang, cả thân hình hắn liền thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

Hai huynh đệ Mộc Tử Kim, Mộc Tử Ngân vội vàng đỡ lấy phụ thân.

Song Mộc gia lão nhị chỉ trong chốc lát đã miệng méo mắt lệch, trông vô cùng đáng sợ.

Hai huynh đệ Mộc Tử Kim và Mộc Tử Ngân lớn tiếng gọi cha, nhất thời cả đám người hỗn loạn cả lên.

Vẫn là tộc trưởng Mộc gia còn giữ được chút tỉnh táo, vội phái người đi mời vị lang trung trong thôn.

Lại ra lệnh cho các thanh niên cường tráng trong thôn phá cửa nhà Hà A Sinh, khiêng Mộc lão nhị về nhà hắn.

Phùng thị cũng bị tộc trưởng hạ lệnh, để mấy vị phụ nhân cao lớn áp giải về nhị phòng Mộc gia.

Đối với vở kịch lớn này, kỳ thực Mộc Cẩm cũng có phần bất ngờ.

Vừa rồi nàng nhìn tình trạng của Mộc lão nhị từ xa, chắc hẳn là bị trúng gió.

Hắn cũng mới ở tuổi trung niên, lại mắc phải bệnh hiểm nghèo như vậy, dù sau này có mời được danh y chữa khỏi, e rằng thân thể cũng khó lòng phục hồi hoàn toàn.

Khóe môi Mộc Cẩm khẽ nhếch, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Mộc Oánh mang theo tiểu muội cùng tam đệ, tứ đệ đến tìm Mộc Cẩm.

"Đại tỷ..."

Nàng mới mười bốn tuổi, đã biết được đôi chút sự tình, cũng hiểu chuyện nhị bá nương Phùng thị cùng Hà A Sinh là không đoan chính.

Trong lúc nhất thời nhìn thấy trưởng tỷ, nàng không biết nên nói gì, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Phùng thị làm ra chuyện ô uế đến mức này, thanh danh của các tỷ muội Mộc gia đều sẽ bị liên lụy!

Nàng tất nhiên là lo lắng vô cùng.

Đối với Phùng thị, nàng cũng căm hận khôn nguôi.

Sự oán hận này còn sâu sắc hơn cả lúc trước Phùng thị chỉ tính kế riêng mình nàng. Bởi vì lúc này đây, Phùng thị còn làm ảnh hưởng đến cả trưởng tỷ và tiểu muội!

"Không sao, muội cứ đưa tiểu muội về nhà trước. Ta sẽ mang tam đệ và tứ đệ đến nhà nhị bá xem sao."

Mộc Cẩm trấn an, vỗ nhẹ lên vai nhị muội.

Đời này, cuối cùng nàng cũng đã thay nhị muội báo được mối thù này!

Mộc Oánh vốn tính tình nhát gan, cũng không thích những chuyện ồn ào. Thấy trưởng tỷ nói vậy, nàng liền gật đầu đồng ý.

Nàng còn dặn dò tam đệ và tiểu đệ ở bên ngoài phải bảo vệ trưởng tỷ cẩn thận.

Mộc Oánh tuy nhát gan, nhưng lại thông minh. Nàng biết không thể ngăn cản trưởng tỷ đến nhị phòng.

Có tam đệ và tiểu đệ đi cùng trưởng tỷ, lại thêm tộc trưởng và thôn trưởng đều có mặt, tai họa cũng sẽ không lan đến tam phòng.

Chỉ là tam phòng cũng phải có người đại diện đến xem rốt cuộc chuyện của nhị phòng sẽ diễn biến ra sao.

Huống chi, nhị bá còn xảy ra chuyện bất ngờ như vậy...

Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê cũng ưỡn n.g.ự.c cam đoan, lập tức cùng Mộc Cẩm đến nhị phòng Mộc gia.

Tộc trưởng cùng trưởng thôn giữ im lặng, chờ vị lang trung mặc áo vải đến.

Vị lang trung áo vải này là lương y duy nhất ở vùng mười dặm tám xã, thường ngày bận rộn cứu chữa cho dân chúng khắp nơi.

Cũng may nhị bá của Mộc Cẩm phúc lớn mạng lớn, hôm nay Vân lang trung còn ở nhà, đã được hậu bối thôn Mộc gia mời đến.

Chỉ vừa thoáng nhìn bệnh trạng của Mộc gia nhị lão, thần sắc Vân lang trung lập tức trở nên nghiêm trọng.

Chẳng nói thêm lời nào, ông liền lấy ra túi kim châm bạc, tức thì ra tay hạ châm.

Vợ chồng Mộc đại bá, cùng tộc trưởng và trưởng thôn, sắc mặt ai nấy đều thâm trầm, song cũng chẳng dám quấy rầy Vân lang trung.

Đợi Vân lang trung hành châm xong xuôi, Mộc đại bá mới dám cất lời hỏi thăm.

Vân lang trung cúi đầu lấy khăn lau tay, thản nhiên đáp: "Bệnh nhân vì phẫn uất công tâm, khí huyết tắc nghẽn, e là đã trúng phong."

"Dám hỏi, liệu bệnh này có thể cứu chữa chăng?" Mộc đại bá giật mình kinh hãi.

Vân lang trung liếc nhìn ông một cái.

"Căn bệnh này phát tác vừa đột ngột lại vừa hiểm nặng. Nếu khi ấy lão phu có mặt, lập tức thi châm, có lẽ còn có thể cứu vãn."

"Thế nhưng hiện giờ, dẫu có thi châm, về sau cũng khó lòng khôi phục lại dáng vẻ như xưa."

"Vậy... liệu có thể lành lặn như cũ không?"

"Nếu tình huống khá hơn, người bệnh sẽ liệt chân hoặc cứng tay, hoặc cả hai. Còn nếu tệ hơn, miệng méo mắt lệch cũng chẳng phải chuyện lạ."

Vân lang trung nói đoạn, lại dặn dò: "Lão phu sẽ kê thêm vài thang thuốc cho bệnh nhân, nhớ uống đúng ngày. Ngày mai, lão phu sẽ trở lại thi châm lần nữa."

Dứt lời, ông liền vác hòm thuốc trên lưng, có ý muốn cáo từ.

Đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai trả tiền khám, Vân lang trung tức thì nhíu chặt đôi mày.

"Nhà này phòng ốc rộng rãi, cũng chẳng phải nhà nghèo đói gì, lẽ nào ngay cả tiền khám cũng không biết thanh toán?"

Mộc Cẩm thấy vậy, bèn đến nhắc nhở đại bá nương một tiếng.

Mộc đại bá nương, gương mặt già nua ửng đỏ.

Bà vội vã thò tay lục lọi túi tiền của Phùng thị.

Phùng thị tức thì kích động la toáng, Mộc đại bá nương đang giận tím mặt bèn giáng cho ả thêm một cái bạt tai.

Mộc Cẩm khẽ cười thầm trong dạ.

Mộc đại bá nương vội vàng nhận lỗi với Vân lang trung, đoạn đưa tiền khám cho ông.

Thấy lang trung đã rời đi, lại có người vội vã đi gọi Mộc tứ thúc, vốn là một thợ mộc ở thôn bên, tới.

Mộc tứ thẩm lại đang đưa con nhỏ về nhà mẹ đẻ, thành thử không có mặt ở đây.

Tộc trưởng trầm giọng ra lệnh Phùng thị kể rõ ngọn ngành chuyện ả và Hà A Sinh.

Phùng thị chẳng những không thừa nhận mình cùng Hà A Sinh có tư tình, còn quay sang mắng nhiếc Hà A Sinh một trận.

Thấy ả mặt dày mày dạn, nhất quyết không thừa nhận, Mộc đại bá đành câm nín.

Mộc tứ thúc nghe những lời tộc trưởng nói, mới vỡ lẽ mọi chuyện đã xảy ra.

Lại nhìn thấy nhị ca mình bị Phùng thị hại đến nông nỗi này, ông căm giận muốn ra tay với ả, song lại bị Mộc đại bá kéo lại.

Nhưng ngay lúc này, khuê nữ nhị phòng Mộc gia, Mộc Bảo Nhi, thấy tứ thúc định ra tay với mẫu thân mình, sốt ruột che chở, liền nhào tới cào cấu Mộc tứ thúc.

Mặt Mộc tứ thúc bị cào xước nặng nề, lưu lại vài vết máu, khiến những người có mặt đều kinh hãi tột độ.

Mộc Cẩm dù đứng khá xa, song vẫn nhìn thấy rõ ràng. Nàng thầm nghĩ, không chỉ Mộc Tử Kim của nhị phòng Mộc gia lớn lên chẳng giống nhị bá, ngay cả Mộc Bảo Nhi này cũng vậy.

Mộc Bảo Nhi là tiểu muội nhỏ nhất trong nhị phòng......

Tộc trưởng và trưởng thôn sau khi hoàn hồn, lập tức lệnh cho đại bá nương Mộc gia lôi Mộc Bảo Nhi đi.

Mộc Cẩm bấy giờ mới tiến lên.

"Kính thưa các vị trưởng bối, ta xin phép đưa Bảo Nhi muội muội xuống dưới."

Dứt lời, nàng liền bước đến bên Mộc Bảo Nhi, vươn tay kéo lấy.

Mộc Bảo Nhi trợn trừng hai mắt, gạt tay Mộc Cẩm ra, giận dữ nói:

"Đừng giả nhân giả nghĩa! Ngươi cũng chẳng phải hạng lương thiện gì!"

Mộc Cẩm nhíu mày, đối với sự vô giáo dưỡng của Mộc Bảo Nhi, trong lòng vô cùng chán ghét.

Hơn thế nữa, nhớ lại tin tức đã điều tra được ở kiếp trước, Mộc Bảo Nhi cuối cùng phong quang đại giá, thân là nữ nhi nhà nông, của hồi môn khi xuất giá còn long trọng hơn cả khuê nữ nhà tộc trưởng lẫn thôn trưởng.

Của hồi môn của nàng ta lấy đâu ra bạc mà sắm sửa? Chắc chắn ả Phùng thị đã nhắm vào nhị muội của ta mà đoạt lấy của hồi môn đó!

Nếu đã thế, đời này nàng đối với Mộc Bảo Nhi cũng chẳng cần dù chỉ nửa phần thương xót.

Đôi môi nàng khẽ nhếch, lướt nhìn Mộc đại bá mẫu một cái rồi tức thì cất tiếng.

Trọng Sinh Ta Dắt Muội Muội Mưu Sinh

Chương 17