Cả cái đầu bò này, một nồi sao chứa nổi đây?
Ắt phải tách ra một nửa...
Nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, rồi lại đưa mắt nhìn Tam đệ cùng Tiểu đệ.
Hai ngày nay, dẫu được nàng chăm sóc cẩn thận nên thịt đã săn chắc hơn đôi chút, nhưng đầu bò e rằng vẫn không thể bổ ra.
Vả lại, đầu bò này ắt hẳn phải dùng rìu sắc bén mới xẻ được, mà nơi đây lại chẳng có lấy một cây rìu nào.
Thật khiến người ta nhức óc!
Mộc Cẩm khẽ xoa mi tâm, đoạn nhìn sắc trời ngoài song cửa, thôi thì trước hết cứ kho những món khác đã.
Chuyện đầu bò, lát nữa hẵng nghĩ biện pháp.
Bởi lẽ số hàng tươi Điền lão gia mua lần này quả thực rất nhiều, phải chia làm bốn nồi kho lớn, ít nhất cũng cần tới hai lượt.
Mộc Cẩm còn dùng thêm hai chiếc nồi nhỏ khác để kho thịt bò.
Thịt bò vốn đắt đỏ, chẳng giống như các thứ nội tạng rẻ tiền kia, nếu khi kho co rút quá nhiều sẽ chẳng còn lợi nhuận.
Mộc Cẩm thành tâm muốn thay Điền lão gia tiết kiệm một chút, bèn dùng một phương pháp mà nàng học được từ một cuốn du ký.
Sau khi ướp thịt bò sống xong, nàng lại đổ một chút dầu đậu nành lên rồi cẩn thận thoa đều khắp một lượt.
Thịt bò được kho theo cách này chẳng những thơm ngon mà còn không co rút là bao.
Ba tỷ đệ Mộc Cẩm đang bận rộn hăng say trong phòng bếp, nào ngờ một nam tử dáng người cao lớn nghiêng mình tựa vào khung cửa bếp, lặng lẽ chú mục quan sát ba tỷ đệ họ một lúc lâu.
Y đã đi theo Mộc Tử Khê mà tìm đến cửa tiệm này.
Giờ phút này, thấy đôi mày cong thanh tú của Mộc Cẩm khẽ nhíu lại khi nhìn quanh cái đầu bò có chút đáng sợ kia, y cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Mộc cô nương, có cần tại hạ hỗ trợ không?”
Thanh âm của nam nhân nọ đột nhiên truyền đến khiến Mộc Cẩm giật mình hoảng hốt.
Nàng thậm chí còn quên phân biệt rằng kỳ thực thanh âm này nàng đã từng nghe qua vài lần rồi...
Mộc Tử Xuyên cùng Mộc Tử Khê cũng hốt hoảng không kém, hai thiếu niên đứa lớn đứa nhỏ vội vã bỏ dở công việc trong tay, song song chạy đến trước mặt trưởng tỷ.
Bọn họ dùng thân thể còn nhỏ gầy của mình che chắn, bảo vệ trưởng tỷ ở phía sau.
Chỉ là khi nhìn kỹ, gương mặt quen thuộc trước mắt lại khiến cả hai ngây người.
Triệu Cảnh Dật khoanh tay nhìn hai thiếu niên, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Y hơi nhếch môi, khẽ cười một tiếng.
“Các ngươi cứ yên tâm, tại hạ cũng chẳng có ác ý gì, chỉ bởi vì bụng réo cồn cào, liền đi theo tiểu huynh đệ đây mà tìm đến chốn này.”
Lúc này, ám vệ ẩn mình trong bóng tối bảo vệ chủ tử cũng không khỏi kinh ngạc chớp mắt mấy cái.
Chủ tử ghét nhất là việc phải giải thích.
Mộc Cẩm gặp lại người này, quả thực bất đắc dĩ vô cùng.
Nàng không rõ vì lẽ gì mà đời này y cùng nàng chẳng những xuất hiện sớm, lại còn thường xuyên chạm mặt đến vậy.
Điều này khiến nàng vừa bàng hoàng vừa lúng túng khôn nguôi…
“Công tử, bụng đói cồn cào, sao không đi tìm thức ăn mà dùng?”
“Tại hạ có chút kén chọn, ăn tủy biết vị, rất ưa thích món kho Mộc cô nương làm. Món kho trong quán mì Cát Tường đã bán hết sạch, tại hạ bất đắc dĩ đành phải tìm đến chính chủ như cô nương đây.”
Giọng điệu đùa giỡn này khiến Mộc Cẩm không thể phân biệt rốt cuộc y nói thật hay đùa.
Im lặng một lát, nàng chỉ đành cất lời:
“ Nhưng hôm nay những món kho này đều là làm cho Điền lão gia trong trấn, hàng tươi đều do lão mua, ta chỉ phụ trách chế biến mà thôi…”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, những món kho nàng làm hôm nay đều là của Điền lão gia, nàng không thể tùy ý dùng được.
Triệu Cảnh Dật đương nhiên hiểu ý của nàng.
Sáng sớm, y đã rút ra một kết luận thú vị về nàng.
Cô nương này đang né tránh y.
Không muốn cùng y có một chút liên quan nào.
Y đã cố ý thử qua không ít lần, cả lần này cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt hơi lóe, tầm mắt Triệu Cảnh Dật tập trung vào Mộc Cẩm, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Mộc cô nương này lại né tránh y như vậy?
Y từng nghĩ có lẽ cô nương này biết thân phận của y.
Chỉ là trầm tư suy nghĩ nhiều phen, hắn lại tự phủ định ý niệm trong lòng.
Xuất thân cùng hoàn cảnh trưởng thành của nàng quả thực chẳng ủng hộ suy đoán này.
Cũng từng nghĩ, cô nương này quả thực thông tuệ, ngay từ lần đầu tiên chứng kiến hắn bị kẻ khác truy sát, liền nhận ra thân phận mình chẳng hề tầm thường, không phải hạng người mà một cô nương thôn dã có thể trêu ghẹo, bởi vậy mới né tránh hắn chẳng kịp.
Nàng quả thực thông minh, hắn chẳng hề phủ nhận điều đó.
Chỉ là càng thấu hiểu nàng, hắn lại càng thêm nghi hoặc.
Hành vi của nàng quả thực chẳng giống những cô nương lớn lên nơi thôn dã bình thường...
Hắn đã tra cứu mười tám đời tổ tông của nàng, cũng chẳng hề phát giác tổ tiên nàng từng xuất hiện bậc cao nhân nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt Triệu Cảnh Dật trở nên sắc bén đôi phần, lướt qua Mộc Cẩm, trong dạ thầm than:
Thần bí.
Đặc sắc.
Lại còn sở hữu tài nghệ kho món ăn trác tuyệt.
Triệu Cảnh Dật nghĩ tới, bởi đất phong của trưởng tỷ có vài quận huyện đang gặp hạn hán, bị kẻ có lòng dạ hiểm độc lợi dụng, dâng lên mấy đạo sớ tấu, vu khống trưởng tỷ nơi đất phong chẳng bảo vệ được dân chúng, lại còn đổ lỗi là hình phạt giáng xuống bởi thiên tai hạn hán...
Ngay cả chuyện này cũng đã tai họa đến hắn cùng mẫu phi nơi thâm cung.
Khi chuyện này phát sinh, vốn dĩ hắn đã ở giữa đường đến kinh thành, nhận được mật thư từ kinh thành cùng với mật tín của mẫu phi gửi đến, đành giao phó mọi chuyện nơi kinh thành cho tâm phúc xử lý, còn bản thân thì quay về đất phong của trưởng tỷ.
Lúc này trưởng tỷ bị kẻ lòng dạ khó lường mượn thiên tai mà gièm pha, sự tình rất có thể sẽ bị biến lớn thành nhỏ.
Mẫu phi mật báo, mong rằng hắn gần đây chớ vội hồi kinh, để tránh phụ hoàng đang cơn thịnh nộ vừa hay sẽ trút giận lên đầu hắn.
Cũng dặn dò hắn đi giúp đỡ trưởng tỷ, động viên tỷ ấy vượt qua kiếp nạn lần này...
Để trưởng tỷ thoát khỏi lời gièm pha của thiên hạ, nếu ông trời mau chóng giáng xuống một trận mưa lớn, giải quyết hạn hán thì tất nhiên là tốt nhất.
Nhưng vạn nhất trời cao chậm chạp chẳng giáng xuống trận mưa lớn đủ sức giải cứu nạn hạn hán nghiêm trọng, như vậy bách tính ngay cả ăn uống cũng khó khăn, tất sẽ oán thán thậm chí bạo động.
Vậy thì phải nghĩ cách giải quyết nạn đói khát do hạn hán mang lại trước tiên.
Về phần mùa màng năm nay, mấy quận huyện bị hạn hán nghiêm trọng này khẳng định chẳng thể trông cậy vào được.
Mục đích hắn tới tìm Mộc Cẩm lần này, kỳ thực cũng chẳng phải vì món ăn đó, mà là nàng vì thôn làng mình mà nghĩ ra phương pháp đào giếng lấy nước tuyệt hảo từ lòng hồ cạn.
Mấy cái giếng nước nơi lòng hồ cạn của Mộc Gia thôn, hắn đã tự mình đi xem xét.
Dùng phương pháp của nàng, nước giếng trong veo, mùi bùn cũng chẳng hề quá nồng.
Mấy cái giếng kia cho tới hôm nay vẫn không ngừng tuôn chảy dòng nước trong lành...
Phương pháp hay này hắn có thể kể cho trưởng tỷ, để trưởng tỷ ban mệnh lệnh cho các quan phụ mẫu địa phương, khiến mấy quận huyện gặp tai họa đều có thể dùng đến.
Chỉ là trước đó, hắn cần sự đồng thuận của nàng.
Và còn muốn hỏi nàng liệu có phương sách nào khác để lấy nước chăng.
Thấy trong mắt hắn ẩn chứa toan tính, Mộc Cẩm lại càng thêm bất an.
Nàng suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Cũng chẳng sao đâu, công tử có lòng nâng đỡ, tiểu nữ đây chính là tự mình tìm Điền lão gia mua chút món kho đưa biếu công tử dùng bữa cũng được rồi!"
Triệu Cảnh Dật: "..."
Thôi vậy.
Chẳng thể dọa tiểu cô nương quá mức tàn nhẫn như vậy.
Nếu không, chuyện sau này sẽ chẳng dễ bề thực hiện.
Hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ẩn chứa vài phần thâm ý nói: "Tại hạ không quen nhận ơn không. Như vầy đi, mới rồi tại hạ thấy cô nương đang vì cái đầu bò kia mà khó xử, vậy tại hạ đây xin mạn phép giúp cô nương bổ nó ra trước được chăng?"
Việc này tất nhiên... Quá đỗi tốt lành!
Mộc Cẩm bèn gật đầu.
Đầu nàng còn chưa ngẩng, đã nghe một tiếng "răng rắc" thanh thúy, cái đầu bò đặt trên gốc cây lớn chợt tách làm hai nửa.
Một nửa vẫn còn dính trên gốc cây, nửa còn lại chực nghiêng mình, suýt rơi xuống đất.
Đoạn, lại thấy hắn từ bên hông rút ra thanh nhuyễn kiếm nọ, tựa hồ có mắt, khẽ quất vào nửa đầu bì, khiến nó lập tức ổn định lại trên gốc cây như một chiếc thớt.
Chiêu thức này khiến ba tỷ đệ Mộc Cẩm không khỏi hoảng sợ tột độ!